Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 171
Chuong 171
Cô ta phồng má, nhìn Lâm Thanh Chỉ bày ra điều bộ như trẻ con mè nheo la hét: "Không được, không được, sao cô lại lấy trà thay rượu, còn tôi uống rượu, như vậy không công bằng."
Lâm Thanh Chỉ suy nghĩ một chút, cô ta nói rất đúng, rượu đối với trà vốn là không công bằng.
Cô đặt tách trà trong tay xuống: "Tôi không uống rượu, cô đừng kính nữa."
"Vậy thì làm sao được!" Hoàng Kim Tâm đưa tay đập mạnh bàn một cái, thân thể dựa vào bàn, Lâm Thanh Chỉ không uống rượu cô ta kính, vòng cổ của cô ta làm sao bây giời
Cô ta trừng mắt nhìn Lâm Thanh Chỉ, nhưng người ta căn bản không phản ứng.
Suy nghĩ một chút, cô ta lại đảo mắt nhìn Trương Lục ngồi bên cạnh, trong mắt đều dâng lên nước mắt ủy khuất, tựa hồ là đang nói: "Anh xem, không phải em không muốn tạo mối quan hệ bạn học tốt đẹp, là người ta căn bản không muốn!"
Trương Lục cười đưa tay kéo cô xuống, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tâm mắt đặt trên mặt Lâm Thanh Chỉ, cười mê hoặc lòng người: "Lâm tiểu thư, em gái tôi không hiểu chuyện, cô xem có như vậy có được hay không, cô uống một ly nước trái cây cô ấy uống một ly rượu, thế nào?"
Lâm Thanh Chỉ nhướng mày.
Nhưng mà còn không đợi cô nói chuyện, Trương Lục Lập liền vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, bảo anh ta bưng một ly nước trái cây lên.
Một loạt hành động đều diễn ra một cách hết sức tự nhiên.
Khi nhân viên phục vụ bưng ly nước trái cây đưa tới trước mặt Lâm Thanh Chỉ, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, giống như còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, tại sao lại là nước trái cây?
Tam mắt mọi người đều theo chén nước trái cây này nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ
Trên mặt Lâm Thanh Chỉ nhàn nhạt nhìn không ra biểu tình gì.
Hoàng Kim Tâm tuy rằng đối với hành vi không uống rượu của Lâm Thanh Chỉ bất mãn, nhưng nếu anh Trương Lục đã nói nước trái cây được, vậy thì nước trái cây đi, dù sao cuối cùng cô cũng có thể cầm vòng cổ, cô ta đứng lên, lại nâng ly rượu của mình lên: "Được rồi, tôi kính cô một ly, tôi uống rượu, cô uống nước trái cây."
Giống như sợ người khác không biết sự ủy khuất của cô ta, giọng nói của cô ta vang lên vô cùng lớn.
Lâm Thanh Chỉ nhìn bọn ho một cái, thần sắc thản nhiên, tâm mắt nặng nề rơi trên ly thủy tỉnh, nhưng mà trên miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười.
Cô đưa tay bưng ly thủy tinh lên, ý cười không đạt tới đáy mắt nhìn vê phía Hoàng Kim Tâm: "Chỉ có như vậy.'
Nói xong liền một ngụm trực tiếp uống cạn.
Hoàng Kim Tâm không hiểu Lâm Thanh Chỉ nói "chỉ có như vậy" là có ý gì, nhưng biểu hiện của cô ta chính là "Uống nước trái cây còn muốn làm trò, cô ta không quan tâm" nhất thời hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Thanh Chỉ một cái, buôn bực uống rượu trong ly của mình xuống.
Thực tế, ý Lâm Thanh Chỉ muốn biểu đạt chính là "Chỉ có chút mánh khóe như vậy thôi sao." Trương Lục chỉ cúi đầu xoay chén trà, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Hoàng Kim Tâm, để cô ta ăn. Vốn giận dỗi cả đêm cái gì cũng không ăn, Hoàng Kim Tâm đột nhiên buồn bực uống một chén rượu, nhất thời có chút choáng váng, đại não dường như không hoạt động, cũng không nghĩ tới việc mua túi xách, chỏ muốn lập tức về nhà ngủ.
Cô đẩy tay Trương Lục ra, la hét: "Ăn cái gì mà ăn, em không muốn ăn, muốn về nhà."
Tay của Trương Lục bị cô ta đẩy ra, đôi mắt đen lại nhìn cô ta một cái, nhưng mà lúc này Hoàng Kim Tâm căn bản là không thấy rõ sắc mặt của hắn, trong mắt cô ta Trương Lục giống như biến thành hai người, lắc qua lắc lại.
Cô ta vừa định đưa tay đè anh ta lại để anh ta đừng lắc lư, tay cô ta đã bị bắt được.
Trương Lục đứng lên, áy náy cười với những người xung quanh: "Xin lỗi, em gái tôi hình như hơi say, tôi đưa cô ấy về trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận