Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 126
Chuong 126
"Con đã ăn cơm chưa?"
"Không gặp phải chuyện gì chứ?”
"Bà có để đồ ăn cho tụi cháu trong phòng bếp."
Nhìn bà nội Lâm và bà ngoại Lục lo lắng, Lâm Thanh Chỉ liền giải thích: "Bạn bè đi đông nên chơi lâu một chút, con chưa ăn ... Cũng không gặp chuyện gì, ... Bà nội, bà ngoại, hai người yên tâm, chúng con không phải trẻ con, hai người mau đi ngủ đi, tụi con vào bếp ăn cơm."
Lục Lập ở bên cạnh cũng vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng, bà nội, bà ngoại đi ngủ trước đi." Sao có thể trễ như vậy còn không ngủi
"Nhìn thấy tụi con trở về liền chúng ta liền yên tâm, bây giờ sẽ đi ngủ, các con đó lần sau không nên đi chơi về trễ như vậy, trời tối không an toàn..."
"... Được rồi, hai bà đi ngủ trước đi." Lâm Thanh Chỉ nói.
"Đúng vậy, đi ngủ trước." Lục Lập cũng ở một bên nghiêm túc lặp lại.
"Được rồi, chúng ta đi ngủ, các con ăn xong cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vâng ạ.
Nói qua nói lại mấy câu, hai bà mới an tâm đi ngủ.
Lâm Thanh Chỉ quay đầu nhìn Lục Lập vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm bà ngoại Lục và bà nội Lam trở về phòng, liền hỏi: "Đói bụng không? Em đi lấy cơm."
Tại bữa tiệc hai người cũng chỉ uống vài thứ đồ uống, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm.
Lục Lập đứng tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc một chút cũng nhìn không ra anh đã uống say.
Anh giống như không nghe lâm Thanh Chỉ nói, đợi Bà Lâm cùng Bà Lục đi vào phòng xong mới quay mắt nhìn qua Lâm Thanh Chỉ nhíu mày: "Vì sao em còn chưa đi ngủ?"
"Đi ngủ." Anh nghiêm mặt nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ nói: "Đã muộn rồi, đi ngủ."
Lâm Thanh Chỉ ngước mắt nhìn lướt qua anh, trực tiếp đi vòng qua vào phòng bếp hâm cơm.
Thức ăn trong phòng bếp được hâm cách thủy, lúc này nắp nồi vừa mở ra một làn sương mù nóng hổi liền bốc lên, trong làn khói mang theo hương thơm của thức ăn.
Ngửi thấy mùi thức ăn, Lâm Thanh Chỉ chưa ăn cơm tối liền cảm thấy đói bụng.
Cô bưng thức ăn lên, đặt trong tay Lục Lập đi theo phía sau cô, sau đó cô lại bưng hai bát thức ăn từ trong nồi lên.
Lục Lập có chút không hiểu nhìn về phía hai chén đồ ăn trong tay, sau đó anh cố chấp ngẩng đầu nhìn vê phía Lâm Thanh Chỉ, lạnh lùng nói: "Đi ngủ."
Lâm Thanh Chỉ giống như không nghe thấy, bưng hai chén thức ăn trong tay đi thẳng về phía phòng cô.
Lục Lập phía sau nhìn người đi, tự giác bưng chén đuổi theo.
Lâm Thanh Chỉ đẩy cửa phòng ra, đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ trong phòng, ngồi xuống, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.
Lục Lập cũng đặt chén lên bàn, nghiêm túc nhìn cô, tiếp tục lạnh lùng nói: "Mau đi ngủ."
Lâm Thanh Chỉ hờ hững đưa tay gắp một miếng thức ăn, nói với anh: "Ngồi."
Lục Lập nhíu mày nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống.
Vừa ngôi xuống liền lớn tiếng mở miệng: "Đi ngủ đi!"
Lâm Thanh Chỉ gắp một đũa thức ăn nhét vào miệng anh: "Ăn đi."
Lục Lập cau mày nuốt thức ăn trong miệng xuống.
Nhìn anh nuốt xuống, Lâm Thanh Chỉ hỏi: "Ngon không?”
Lục Lập gật gật đầu, trong nháy mắt nghiêm mặt nhìn về phía cô: "Anh còn muốn."
Nói xong anh liền nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ, chờ cô đút đồ ăn cho, không có chút ý thức tự mình ăn cơm.
Lâm Thanh Chỉ cũng không thèm để ý, cô tự mình ăn một miếng liên thuận tay đút cho anh một miếng.
Cứ như vậy, một người tự nhiên đút, một người nghiêm túc ăn.
Rất nhanh thức ăn trên bàn đã bị hai người quét sạch.
Lâm Thanh Chỉ thu dọn mấy cái chén trống không trên bàn, định mang vào phòng bếp rửa.
Lục Lập ngồi nhìn động tác của cô, sau đó căng mặt nói: "Anh còn chưa ăn no, anh muốn ăn nữa”
Lâm Thanh Chỉ nghe anh nói, tiện tay cầm lấy đũa trên bàn gõ lên đầu anh một cái: "Anh thật sự chưa ăn no, hay là muốn em đút cho anh?"
Lục Lập suy nghĩ một chút, mở miệng: "Em đút."
"Đợi ngày mai đi." Lâm Thanh Chỉ mang chén xếp lại, đi ve phía phòng bếp.
Lục Lập nhìn người đi rồi, dừng một chút rồi đứng dậy đuổi theo nghiêm túc hỏi: "Ngày mai còn cơm không?”
"Còn." Lâm Thanh Chỉ thuận miệng nói.
"Em nấu cơm sao?" Lục Lập tiếp tục truy hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận