Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 175

Chuong 175Chuong 175
Chuong 175
Lục Lập ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen tối sam lại, giống hết như một còn gió bão.
Hai người nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường một bước, sau đó Lâm Thanh Chỉ bắt đầu tủi thân khóc lóc: “Anh quát tôi, anh tự nhiên lại quát tôi, anh không thích tôi nữa rồi, oaoaoa."
Cũng coi như Lục Lập biết cô đang giả vờ khóc, thế nhưng nhìn thấy nước mắt rời từ trên mặt cô xuống, trong lòng vẫn sẽ đau.
Lục Lập đem cô kéo lại gần, nghiến răng nói: "Cô đừng hối hận!"
"Hehe...'trong miệng Lâm Thanh Chỉ phát ra một tiếng cười nhẹ mơ hồ.
Lục Lập ôm cô giữ chặt cô xuống một cách mạnh mẽ, người này sinh ra vốn là để giận anh.
Áo sơ mi trắng bị vất xuống đất, trong phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng thở dốc.
Lâm Thanh Chỉ đá đá chân, nhẹ giọng nói: "Đi lên giường.' "..."
Một đêm hỗn loạn, ánh nắng ban mai lọt từ rèm cửa sổ chưa đóng kín chiếu vào bên trong, leo lên giường, chiếu thẳng vào lông mày của người nằm trên giường. Lười nhác, trong phòng một mảng yên tính.
Ánh mặt trời chiếu vào có chút chói mắt, Lục Lập đưa tay lên che lại, rồi từ từ chậm rãi mở mắt ra. ... Vừa định ngồi dậy, đột nhiên thấy trên cánh tay cảm giác nằng nặng, và cảm giác được sự mềm mại của tóc...
Sự việc tối hôm qua lập tức tràn về trong đầu anh, Lục Lập cứng ngắc quay đầu lại nhìn cái người đang nằm trong vòng tay mình.
Ánh nắng chiếu nhẹ vào khuôn mặt trắng sứ có phần trong suốt, nhìn xuống phía dưới, trên chiếc cổ mảnh mai với những đầu ngón tay đầy những dấu đỏ, kéo dài đến xương quai xanh nơi bị chiếc chăn bông che khuất.
"Khi nào!" Đầu của Lục Lập dường như bị đập mạnh, đồng tử mở to ra.
Lâm Thanh Chỉ nằm trên giường bị ánh nắng chiếu vào mắt, có chút không hài lòng, cô đưa tay kéo chăn lên, sau đó vô thức cong người về phía Lục Lập, lầm bầm nói: "Đi kéo rèm lại đi."
Tối qua cô ngủ muộn quá rồi, cô vốn chỉ muốn một lần, thế nhưng cũng không biết Lục Lập làm sao, không có chút dè dặt nào, cô muốn rời đi, liền bị anh túm chân lôi trở lại.
Nghĩ đến đó, Lâm Thanh Chỉ liên đánh một cái thật mạnh lên cơ bụng của anh nói: "eu tại anh, đóng rèm lại, em vẫn chưa tỉnh ngủ."
Cơ thể Lục Lập cứng đờ khi bị cô đánh, anh liên đưa tay lay người khiến cô tỉnh giấc.
Thế nhưng nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của cô và sự mệt mỏi giữa hai hàng lông mày, miệng anh mở ra rồi đóng lại, đóng rồi lại mở ra, cuối cùng vẫn là không nói gì.
Đợi đến khi Lâm Thanh Chỉ tỉnh lại, trên giường đã không thấy Lục Lập đâu nữa.
Cô vuốt vuốt mái tóc, năm ngón tay mảnh khảnh luồn qua mái tóc đen óng, duỗi ra đằng sau lưng.
"Hừ, hừ..." Động tác của Lâm Thanh Chỉ chậm lại rồi dừng hẳn, đưa tay xoa xoa eo.
Còn nói không muốn, đàn ông đúng là miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo. Lâm Thanh Chỉ đi tới tủ quần áo tiện tay lấy một bộ quần áo của Lục Lập mặc vào, quần áo của Lục Lập đối với cô mà nói vẫn là có chút rộng, cô xắn cả áo lẫn quần lên mới miễn cưỡng chấp nhận được.
Rồi đi chân đất ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Lâm Thanh Chỉ đã ngửi thấy mùi khói thuốc lá, cô khẽ nhướng mày, chậm rãi đi về phía người đang ngồi trên sofa quay lưng về phía mình.
Lục Lập đang mải hút thuốc.
Đột nhiên, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh từ phía sau, quàng vào giữa hai cánh tay trước ngực anh.
Lâm Thanh Chỉ quay đầu nhìn anh hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Nói roi không đợi Lục Lập trả lời, cô cúi đầu ghé sát vào tay Lục Lập, dùng ngón tay anh hít một hơi, sau đó bắt chước những người hút thuốc trên đường, trong miệng phun ra một làn khói trắng.
Hai mắt nheo lại, cảm thán: "Cũng không tồi."
Nói rồi, hai ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nắm lấy tay đang cầm điếu thuốc của Lục Lập, muốn đem điếu thuốc vào trong tay cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận