Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 77:
Chương 77:
Cuối cùng, bà nội Lâm nhìn thấy khuyên thế nào cũng không được, ánh mắt liền ướt át tức giận đánh vào lưng Lâm Thanh Chỉ: "Cháu là con nhỏ chết tiệt, cháu muốn làm bà tức chết mà! Nếu bà thật sự không còn nữa cháu phải làm sao bây giời"
Lâm Thanh Chỉ nhìn người trước kia vô cùng cứng nhắc, đột nhiên như vậy, trong lòng cũng có chút không được tự nhiên, cô nắm lấy tay bà nội Lâm: "Bà nội yên tâm, cháu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Bà nội Lâm quay đầu lau nước mắt, trong giọng nói còn mang theo cường thế nghẹn ngào: "Đây là chuyện cháu nói là được sao? Thành phố Bắc Kinh cháu không đi cũng phải đi!"
Bà sợ tới lúc mình thật sự không còn ở đây nữa cháu gái sẽ không còn một người nào ở bên cạnh, cháu gái còn nhỏ như vậy nếu gặp phải chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Thạch Hiểu Quyên là mẹ ruột, đến hổ còn không ăn thịt con, dù như thế nào đi nữa cũng sẽ đáng tin cậy hơn người ngoài một chút.
Lâm Thanh Chỉ tự mình ngẫm nghĩ.
Đã trôi qua hơn một năm, Thạch Hiểu Quyên vì cớ gì đột nhiên lại nhớ đến việc đón cô, vừa nghe đã thấy không đáng tin cậy.
Lại liên tưởng đến những chuyện Thạch Hiểu Quyên đã làm trong quá khứ, cô nghĩ như thế nào cũng không giống một người có thể nhớ quan tâm đến cô.
Nghĩ đến cái gì đó Lâm Thanh Chỉ liền nhìn về phía bà nội Lâm hỏi: "Bà nội, bà có đi không?"
Tay bà nội Lâm trong nháy mắt run rẩy, nhưng bà vẫn quay đầu cười nhìn về phía cháu gái: "Một bà già như bà đi thành phố Bắc Kinh làm gì, đã già đến mức lá sắp rụng về cội, lần này bà không đi theo cháu được nữa rồi, cháu đấy, hàng năm vào mấy ngày lễ tết nhớ viết thư gọi điện thoại cho bà là được..."
Lâm Thanh Chỉ ngắt lời bà nội Lâm nói: "Bà lo lắng cho cháu, cháu cũng lo lắng cho bà, cháu không đi"
Bà nội Lâm tức giận: "Đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy, bà không đi thì cháu sẽ không đi sao?"
Lâm Thanh Chỉ: "Đúng vậy!" Người như Thạch Hiểu Quyên tuyệt đối sẽ không đón bà Lâm nội đi qua, cô cảm thấy lấy đây làm lý do cự tuyệt ở đấy sẽ rất hợp lý.
Nhưng Lâm Thanh Chỉ không nghĩ tới bà nội Lâm vì để cô đi chỗ Thạch Hiểu Quyên mà quyết đoán đồng ý nhanh đến như vậy, cô vừa dứt lời đã nghiêm túc trả lời: "Vậy bà đi cùng cháu!"
Nói xong những lời này, ánh mắt bà nội Lâm nhìn Lâm Thanh Chỉ còn có chút không nỡ.
Bà đưa cháu gái qua xong liền trở về, như vậy cũng tốt bà còn có thể cùng cháu gái đi một đoạn đường nữa, nhìn cháu gái bình an đến một nơi khác.
Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn về phía bà nội Lâm: "Bà nội, sao bà có thể như vậy? Nói chuyện không giữ lời!"
Bà nội Lâm hai tay chắp sau lưng, đi ra ngoài cửa: "Đúng, bà chính là nói chuyện không giữ lời. Mau sửa soạn đi, chuẩn bị đi thành phố Bắc Kinh."
Lâm Thanh Chỉ...
Mà thôi, quên đi. Nếu có bà nội Lâm đi cùng, cô nghĩ rằng Thạch Hiểu Quyên vừa nhìn thấy chắc chắn không đến một ngày đã có thể đuổi các cô về.
Vậy đi chẳng khác nào không đi, bà nội của cô đoán chừng cũng sẽ hết hy vọng.
Hơn nữa từ khi đến thế giới này Lâm Thanh Chỉ còn chưa ra ngoài nhìn xem xung quanh lần nào, lại nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của cha cô trong trí nhớ mỗi lần nói đến thành phố Bắc Kinh, Lâm Thanh Chỉ cảm thấy đi một chuyến cũng rất đáng.
Chuyện muốn rời đi Lâm Thanh Chỉ cảm thấy vẫn nên cùng Lục Lập nói một tiếng, vì thế cô liền ra ngoài tìm Lục Lập.
Trong phòng, Lục Lập đang lục lọi tiền tiết kiệm của mình, xem có thể mua được bao nhiêu thứ.
Chờ anh mua quà chất đầy phòng của cô, anh không tin Lâm Thanh Chỉ còn có thể không nhớ rõ đồ mà anh đã tặng.
Hơn nữa anh tính toán, căn nhà này đoán chừng sau này bà ngoại cũng không thể trở vê ở nữa, có thể để cho Lâm Thanh Chỉ cùng bà nội của cô ở đây, như vậy liền một công đôi chuyện phòng ốc vừa có người quản lý vừa có chỗ để Lâm Thanh Chỉ cùng bà nội Lâm tá túc sống qua ngày.
Đang nghĩ ngợi ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Lục Lập vừa ngẩng đầu nhìn cửa phòng đã bị người bên ngoài đẩy cửa ra bước vào, anh thoáng chốc hoảng sợ nói không nên lời.
Nhưng nghĩ đến mặt mũi của mình lại đè nén lại sự hoảng loạn, vờ nghiêm túc muốn dựa vào khí thế để lấn áp người vừa bước vào: "Đi ra ngoài!"
Nhưng Lâm Thanh Chỉ căn bản không để ý tới anh, bước nhanh mấy bước đã đến gần ôm lấy đầu của anh nhón chân hôn một cái, sau đó còn thuận tiện đem tóc anh xoa rối tung như ổ gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận