Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chương 73:
Chuong 73:
Vì để xem Lục Lập rửa chén như thế nào, Tôn Minh Thiên mặt dày nhắm mắt làm lơ theo đuôi Lục Lập vào phòng bếp.
Lục Lập rửa chén, cậu còn đứng ở một bên đếm:
"Một cái”
“Hai cái."
Lục Lập lạnh lùng nhìn cậu một cái: 'Không có phong độ."
Tôn Minh Thiên trong lòng cười đặc biệt vui vẻ, nhưng lời nói ra lại không giống như vậy: "Anh thì có phong độ sao, vậy tại sao lúc anh ở thành phố Bắc Kinh lại đem cô gái nhào vào lòng ngực mình đẩy ra?"
Nghe nói như vậy đầu óc Lục Lập liền ngay lập tức căng ra, cả người như mất đi độ ấm hạ xuống mấy độ, lỗ tai bất giác dựng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, giống như là sợ người nào đó nghe được lời Tôn Minh Thiên vừa rồi nói.
Cảm giác được ngoài cửa không có động tĩnh, Lục Lập trong nháy mắt liền hung tợn trừng mắt nhìn Tôn Minh Thiên một cái: “Đừng nói lung tung!”
Tôn Minh Thiên bất mãn: "Tôi khi nào nói lung tung, anh đã quên rồi sao? Ngày đó ở câu lạc bộ Thiên Thượng Nhân Gian... AI"
Lục Lập trực tiếp nhét cái chén vào miệng cậu.
Đau đến mức tưởng chừng như sắp gãy răng.
Tôn Minh Thiên lấy bát trong miệng xuống, vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Anh Lục, anh thật sự quên rồi sao? Người phụ nữ kia ăn mặc..."
Lục Lập vội vàng quát lạnh: "Mau câm miệng, người ta coi trọng tiên của tôi nhiều hơn là coi trọng tôi, tôi nhớ rõ."
Cái gì phụ nữ với không phụ nữ, anh căn bản cái gì cũng không biết.
Tôn Minh Thiên:...
Anh Lục đây là đối với giá trị nhan sắc của mình không có tự tin sao? Anh nghĩ mình chỉ có tiền thôi sao?
Nghĩ đến đây Tôn Minh Thiên có chút nghẹn lòng, anh ta sờ sờ cái xích vàng lớn trên cổ mình cố ý muốn phản bác lại lời của Lục Lập cho nên lại lân nữa hỏi: "Lâm Thanh Chỉ cũng là coi trọng tiền của anh sao?"
Lục Lập đang rửa chén không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Đương nhiên không phải, cô ấy coi trọng tôi..."
Cô ấy coi trọng anh là có ý gì?
Coi trọng anh giống Lục Tiểu Lập, hay là coi trọng anh vì tên giống nhau?
Nhất thời, động tác rửa chén của Lục Lập liền ngừng lại không rửa nữa.
Trong lòng có chút dao động, chẳng lẽ anh thật sự rất giống Lục Tiểu Lập kia sao? Lâm Hoa Ny kia có khi nào là đang lừa gạt anh hay không? Càng nghĩ càng có khả năng này, anh nhanh chóng rửa xong chén rồi xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Từ xa nhìn thấy cô đang ở trong sân thư giãn thả lỏng thân thể, trước khi đi khỏi Lục Lập còn không quên "cach' một tiếng đóng cửa phòng bếp lại.
Tôn Minh Thiên đột nhiên bị nhốt lại trong phòng tối:...
Lục Lập nhìn Lâm Thanh Chỉ đang thả lỏng thân thể trong sân có chút bất mãn, trong nhà vẫn còn có người ngoài, cô làm như vậy là như thế nào?
Nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua, anh quyết định phải nói rõ cho cô hiểu những gì cô có thể làm và những gì cô không thể làm.
Quyết định xong anh hùng hổ đi về phía Lâm Thanh Chỉ, sau đó mặt căng như một con hổ mở miệng chuẩn bị muốn giáo huấn cô.
Ai ngờ cô vốn đang đưa lưng về phía anh, đột nhiên lại xoay người hai tay vòng qua thắt lưng anh, sau đó mượn lực nhón chân hôn lên mặt anh một cái.
"Chụt!" Một tiếng to vang lên.
Chân Lục Lập như bị rút hết sức lực mà mềm nhũn, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực cười với mình.
"Nhớ tôi sao?"
Lục Lập sửng sốt một chút, sau đó ho khan một tiếng đưa tay túm lấy cổ áo của người đối diện kéo cô ra khỏi người mình, trên mặt cố gắng làm ra vẻ trấn định nghiêm túc nói: "Cấm động tay động chân!"
Lâm Thanh Chỉ không để ý tới anh, duỗi tay ra muốn sờ soạng khắp người.
Lục Lập nhìn vẻ mặt căn bản không để chuyện này vào trong lòng của cô nhất thời càng thêm nghiêm túc, anh đánh vào tay đang duỗi tới của Lâm Thanh Chỉ nói:
"Cô có còn nhớ mình là một người phụ nữ hay không? Cô làm cứ như vậy không có một chút rụt rè người khác sẽ xem thường cô, về sau đối với thanh danh của cô cũng sẽ không tốt, lần sau cô không nên làm như vậy nữa, nhớ kỹ...'
Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Chỉ bắn tới: “Anh xem thường tôi?"
Lục Lập hoảng sợ, vội vàng trả lời: Đương nhiên không có."
Lâm Thanh Chỉ tiếp tục nói lời uy hiếp: "Tôi không rụt rè?"
Lục Lập ấp úng một hồi, cuối cùng ngước mắt nhìn về phía cô: "Cũng... cũng không sao."
Lâm Thanh Chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận