Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 70:

Chuong 70:Chuong 70:
Chuong 70:
Trong lòng vẫn luôn duy trì sự cảnh giác, trong đầu Lục Lập liên tục sinh ảo giác lo lắng có người sẽ từ bên ngoài phá cửa vào.
Mỗi lần ngủ đến lúc mơ mơ màng màng, đều sẽ có cảm giác đấu tranh thúc đẩy anh phải tỉnh dậy để nhìn xem, nhưng lại không kìm được mà chìm vào giấc mộng đẹp, Lục Lập cứ như vậy nửa tỉnh nửa mơ mà ngủ thiếp đi, ngày hôm sau mới sáng sớm đã tỉnh dậy.
Bà ngoại Lục nhìn thấy Lục Lập hôm nay dậy sớm như vậy, còn có chút kỳ lạ hỏi: "Sao hôm nay lại dậy sớm thế?"
Lục Lập hai đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, nghe thấy tiếng nói liền vô thức nhìn về phía bà ngoại Lục, trong mắt lộ rõ sự nghi hoặc, giống như hoàn toàn không biết bà ngoại Lục đang nói cái gì.
Đầu óc của anh lúc này vẫn còn đang lờ mờ, một mảng trống rỗng.
Bà ngoại Lục vừa định nói điều gì đó, thì bà nội Lâm đã xuất hiện rồi.
Khuôn mặt cảm kích của bà nhìn về phía bà ngoại Lục nói: "Tối hôm qua thật làm phiên bà quá, đêm rồi còn làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của bà, lại còn giúp chúng tôi nấu canh gừng, đun nước nóng, sau này nếu có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ, thì bà cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ..."
Bà nội Lâm nói chưa hết câu, thì đã bị khuôn mặt mang ý cười của bà ngoại Lục cắt ngang còn niềm nở kéo tay bà nội Lâm cười nói:
"Người cùng một nhà mà nói cái gì hai nhà thế, Lục Lập không phải là cũng thường xuyên chạy đến nhà của bà hay sao, nó đã làm phiên bà nhiều mà bà còn cho nó ăn cơm, thằng bé này sức ăn của nó cũng không phải ít! Hơn nữa, lần trước cháu gái bà cứu Lục Lập tôi vẫn chưa đích thân đến để cảm ơn bà đâu, đây đều là những chuyện nhỏ chúng tôi có thể làm, không phiền không phiền."
Về việc Lục Lập xảy ra sự cố, bà ngoại Lục cũng là hai ngày gần đây mới nghe được từ miệng của Lục Minh Hoa, nếu không thì bà đã không đồng ý trở vê Bắc Kinh rồi. Sau đó bà còn đi tìm Lục Lập hỏi, nên rất nhanh đã biết rõ được mấy phần.
Lại thêm những việc Lục Lập đã làm gần đây, nào là ở nhà luyện bím tóc lại còn trộm ván giường trong nhà, giết gà nấu canh... Bà ngoại Lục thật ra trong lòng đã sớm nghi ngờ, nhưng mà hỏi như thế nào Lục Lập cũng không trả lời, hỏi mấy câu đều bị anh né tránh nói sang chuyện khác. 9ei3k
Nhưng hôm qua sau khi Lục Lập đưa Lâm Thanh Chỉ về nhà, trong lòng bà ngoại Lục xem như đã hiểu rõ hết, trước đây có thể miễn cưỡng nói là Lục Lập đang trả ơn cứu mạng, nhưng mà sau khi chính thức gặp được người thật, trong lòng bà ngoại Lục ngay lập tức đã chắc chắn đây nhất định không phải chỉ là chuyện cảm ơn cứu mạng.
Cô bé xinh đẹp như thế này, bà đây cũng là lần đầu tiên gặp được, lông mày không vẽ, môi không tô son.
Người chỉ mới đứng lặng lẽ ở một chỗ đã giống như một đoá hoa mẫu đơn nở trong đêm đen có khí thế ngút trời, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mưa bắn vào, trắng nõn lộ ra nét hồng thuận, khiến đôi mắt người khác hận không thể chết chìm trên cơ thể của cô.
Bà ngoại Lục ở Bắc Kinh cũng chưa từng gặp qua một cô gái đẹp đến tiêu chuẩn như vậy.
Cũng có thể là do mưa đêm đã đem dung mạo vẫn chưa khôi phục hoàn toàn của Lâm Thanh Chỉ phóng đại lên, nhưng cho dù là vậy đến bây giờ bà ngoại Lục vẫn luôn cảm thấy choáng ngợp mỗi lần nghĩ đến hình ảnh đã tận mắt chứng kiến tối hôm qua.
Người như vậy, có thể nhìn trúng cháu bà sao? Đây là câu hỏi mà bà vẫn chưa trả lời.
Nghe thấy bà nội Lâm hỏi nhà bếp ở đâu, còn nói muốn giúp làm bữa sáng.
Bà ngoại Lục liền cự tuyệt: “Sao có thể để bà làm được, bà đi ra ngoài nghỉ ngơi đi."
Bà nội Lâm nói: "Vậy sao được, tối qua đã làm phiền bà rất nhiều rồi, giúp bà làm bữa sáng thì có là gì đâu.
Sau đó hai người nói qua nói lại một lúc, rồi cùng nhau đi vào nhà bếp.
Lục Lập một mình đứng ngoài cửa sững sờ.
Bây giờ não của anh như bị gỉ sét, có nhiều thứ không kịp tiếp thu.
Anh đưa tay lên xoa xoa thái dương, day day một cách chậm rãi, rôi ngẩng đầu lên nhìn sang phòng bên cạnh.
Tối hôm qua anh cảnh giác cả một đêm, cuối cùng đến một chút động tĩnh cũng không thấy.
Nghĩ đến đây anh lần nữa lấy lại động lực, người này có phải là đang cố ý muốn dày vò anh có đúng không?!
Lâm Thanh Chỉ ngủ ở trong phòng không hề hay biết chuyện gì, tối qua sau khi bị Lục Lập đưa trở lại phòng vẫn luôn được bọc ở trong chăn ngủ vô cùng thoải mái, cho nên đến khi trời đã tạnh mưa thì cô vẫn nằm trong chăn ấm áp không muốn dậy.
Cuối cùng cứ như thế ngủ say, căn bản là không biết phòng bên cạnh Lục Lập cảnh giác cả một đêm có tâm trạng gì.
Khi Lâm Thanh Chỉ ngủ dậy, đã không còn nhìn thấy bóng dáng ai trong sân nhỏ nhà họ Lục nữa.
Bà nội Lâm trước đó nhớ đến mấy bức thư tự mình đã viết và gửi đi, vừa sáng sớm đã nói với bà ngoại Lục mình sẽ lên tỉnh một chuyến, sau đó bà ngoại Lục cũng vừa hay đang rảnh rỗi nên đi theo cùng, còn dặn dò Lục Lập hai đứa tự ở nhà ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận