Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 87:

Chuong 87:Chuong 87:
Chương 87:
Nhìn một bàn đầy thức ăn, xoa xoa bụng mình, anh xém nữa thì quên mất rồi...
Anh nhìn bên ngoài trời đã tối rồi lại nhìn mẹ Lục nói: "Mẹ, mẹ đóng hộp cho con một ít đi, con đem qua cho bà nội Lâm." Ngẫm nghĩ một chút lại nói tiếp: "Con trước đây ăn của nhà họ không ít, cần đáp lễ"
Mẹ Lục liếc anh một cái, cứ làm như bà không biết gì vậy, lúc bà ngoại Lục quay về cái gì cũng đã kể hết ra rồi.
Thật là con lớn không nghe lời mẹ.
Bà quay người tìm một lồng chứa cơm bằng sắt, gói một chút đồ ăn lại.
Cứ như không cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm của mọi người trong nhà, Lục Lập cầm chìa khoá xe đứng ở tại chỗ đợi.
Chú ý đến hộp chứa cơm ở chỗ cha chưa đầy, Lục Lập cười ấm áp nhìn cha Lục rồi chỉ chỉ tay nói: "Cha, cho nhiều thêm một chút..."
Cuối cùng Lục Lập cầm lấy lồng cơm, bị cha Lục cầm dép ném đuổi ra ngoài.
Đúng là đứa con xui xẻo.
Khi Lục Lập đến nhà họ Lâm, vừa hay nhà họ Lâm đang ăn cơm.
Bà nội Lâm nhìn thấy Lục Lập đến có chút nghi hoặc hỏi: "Muộn thế này rồi cháu đến làm gì vậy?”
Lục Lập dơ hộp cơm trong tay lên, cười hì hì nói với bà nội Lâm: "Mẹ cháu bảo cháu mang thức ăn đến.
Vừa nói tay vừa không quên lắc lắc chìa khoá xe của mình, lắc qua lắc lại trước mắt Lâm Thanh Chỉ khiến cô chóng mặt.
Xe của anh rất tốt a.
Cuối cùng, Lâm Thanh Chỉ căn bản là không quan tâm anh ăn cơm xong liền đi tắm luôn.
Ăn cơm xong, bà nội Lâm thấy trời đã tối liền để cho Lục Lập ở lại ngủ, phòng đã được dọn dẹp qua, Trần Nhị mập đã chuẩn bị đầy đủ cho nên các phòng đều có sẵn chăn, có thể ở được ngay.
Lục Lập cũng không khách sáo, cười nói cảm ơn bà nội Lâm.
Gọi điện báo về nhà xong, Lục Lập đứng dậy di vào trong sân.
Màn đêm bao trùm lấy khoảng sân, có thể nghe thấy tiếng kêu của con trùng, cũng nghe thấy cả tiếng gió hiu hiu thổi, bên tai cũng có thể nghe được tiếng nước chảy từ cửa bên cạnh phòng chính truyền tới.
Một lúc sau tiếng nước dừng lại.
"Kẽo kẹt." Cửa phòng bên cạnh mở ra.
Lâm Thanh Chỉ từ bên trong bước ra. Lục Lập vô thức nhìn qua đó.
Tóc của cô ẩm ướt dính lên trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước nóng làm cho hồng thuận lên, cả người đều toát lên vẻ diễm lệ giống như một đoá hoa hồng vừa bị ướt sương đêm.
Lục Lập thất thần trong chốc lát, cảnh này hình như có chút quen thuộc, nhưng anh rất nhanh đã bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Chú ý đến ánh mắt vừa quét qua của Lâm Thanh Chỉ, anh vô thức lấy từ túi áo ra chìa khoá xe của mình do lên nói: Toi có chìa khoá xe."
Lâm Thanh Chỉ...
Cô quay đầu xoay người trở vê phòng của mình.
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Lục Lập lại nhìn xuống món đồ ở trên tay.
Khuôn mặt không biểu cảm bỏ tay xuống.
Sai rồi, anh vừa nãy đáng lẽ ra phải rút ra sổ đỏ nhà đất!
IHI
Từ phòng ở bên cạnh gian nhà chính, bà nội Lâm đi ra, nhìn Lục Lập đứng trước cửa phòng của anh, có chút kỳ lạ hỏi: "Tiểu Lục, vẫn chưa ngủ sao?"
Lục Lập quay đầu lại: "Chưa ạ, bà nội vẫn chưa ngủ sao?”
Bà nội Lâm nói: 'Bà đi xuống bếp đun ít nước ngâm chân, cháu ngủ sớm đi."
"Vâng."
Lúc bà nội Lâm cầm chậu đi vào phòng, Lục Lập vẫn đứng ở tại chỗ nghĩ ngợi một lúc, anh nhìn sang phòng Lâm Thanh Chỉ một cái.
Sau đó anh cũng lấy ra một cái chậu, múc nước nóng ở trong nồi đằng sau bếp rồi bê chậu nước đi gần về phía phòng của Lâm Thanh Chỉ.
Đến gần, anh đưa tay lên gõ cửa.
"Cốc cốc"
Một tiếng "kẽo kẹt" nhẹ nhàng vang lên.
Cửa không khoá?
Lục Lập cau mày.
Nghĩ một chút, anh bước vào trong.
Lâm Thanh Chỉ liếc nhìn người vừa bước vào một cái.
Lục Lập đưa chậu nước đến chỗ cô, sắc mặt tự nhiên: "Tôi vào nhầm phòng rồi."
Lâm Thanh Chỉ cau mày: "Từ lúc gõ cửa không phải cũng phát hiện ra đi nhầm phòng rồi sao?"
Lục Lập ho khan một tiếng, lảng tránh vấn đề nói tiếp: "Vào cũng vào rồi, có muốn ngâm chân một chút hay không?”
Nói xong cũng không đợi Lâm Thanh Chỉ từ chối, anh đã đem chậu nước đặt dưới chân cô.
Nhất thời có chút ngại ngùng.
Lục Lập rất nhanh đã nhìn một vòng xung quanh phòng, để cho bản thân tự tìm được việc khác làm.
Anh chú ý đến cánh tay đang lau tóc của Lâm Thanh Chỉ, liền đưa tay lên cầm lấy chiếc khăn nói: "Để tôi.
Lâm Thanh Chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, cuối cùng cũng không từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận