Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 74:

Chuong 74:Chuong 74:
Chuong 74:
Lúc này Lục Lập cảm giác được cả người mình như đang rét run, muốn chuyển đề tài, nháy mắt trong đầu liền nhảy ra chuyện vừa rồi anh nghĩ đến khi ở trong phòng bếp.
Lập tức, anh lại thẳng tắp sóng lưng gọi tên đầy đủ của cô: "Lâm Thanh Chỉ"
Lâm Thanh Chỉ hai tay khoanh trước ngực, lãnh đạm trả lời một tiếng: 'Hửm."
Lục Lập cố gắng làm cho mình nhìn càng có khí thế một chút, anh nghiêm mặt hỏi: 'Lục Tiểu Lập rất giống tôi sao?"
Nghe được câu hỏi của anh, Lâm Thanh Chỉ theo bản năng nhìn kỹ mặt anh một chút.
Kỳ thật nghiêm túc mà nói ngũ quan Lục Lập cũng không có biến hóa gì quá lớn, chẳng qua là kiểu tóc từ tóc dài biến thành tóc ngắn, mặt cũng so với trước kia tinh xảo hơn rất nhiều, còn mang theo chút khí chất thiếu gia, có thể nhìn ra mấy năm nay khẳng định không có chịu qua cực khổ, cuộc sống hẳn là không tồi.
Lâm Thanh Chỉ khẽ gật đầu.
Thấy cô gật đầu, hàm Lục Lập căng thẳng đến bất giác nghiến chặt, răng trong miệng tưởng chừng như sắp bị cắn nát.
Cái gật đầu của Lâm Thanh Chỉ quả thực đã phá vỡ ảo tưởng của anh, hy vọng cuối cùng cũng vì thế mà "phanh" một tiếng vỡ vụn.
Anh hiện tại chỉ cảm thấy Lâm Thanh Chỉ sao lại có thể vô sỉ như vậy, coi anh như thế thân cũng không chịu lừa gạt anh một chút, đúng là không phải người!
Không biết vì sao Lục Lập đột nhiên lại hỏi như vậy, cô có chút nghi hoặc chậm rãi ngước mắt nhìn anh: "Anh biết hết rồi sao?"
Lục Lập cho rằng cô là đang hỏi mình về việc đã biết chuyện bị coi là Lục Tiểu Lập.
Cổ họng như bị nghẹn lại một ngụm máu tươi, anh cảm thấy Lâm Thanh Chỉ đúng thật là đang giết người không chớp mắt.
Khuôn mặt anh ủ rũ nói: "Tôi biết cái gì? Tôi không biết gì hết!"
Biết, tất nhiên là anh biết rồi! Anh còn đang học theo Trần Hải Thanh đấy. Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy! Anh nhất định sẽ khiến cô đau kh6l Hối hận đến tuyệt vọng!
Lâm Thanh Chỉ không có biểu tình gì thờ ơ trả lời một tiếng: "À."
Lục Lập có biết chuyện kiếp trước hay không đối với cô mà nói cũng không sao cả, ngay từ đầu còn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng nhìn tang thương trước kia của anh đã biến mất, cả người còn hoạt bát rất nhiêu, cô cảm thấy hiện tại như vậy kỳ thật cũng rất tốt.
Cuối cùng, vẫn là tiếng gõ cửa trong phòng bếp kéo hai người đang suy nghĩ không giống nhau ở bên ngoài trở về hiện thực.
Ngay từ đầu Tôn Minh Thiên còn dán lỗ tai lên cửa phòng bếp muốn nghe trộm bên ngoài đang nói cái gì, nhưng đến cuối cùng cậu cái gì cũng không nghe thấy còn bị nhốt trong phòng bếp tối đen.
Cho nên dứt khoát lựa chọn "vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa”, theo tâm lý anh không cho tôi nghe tôi cũng không cho anh thuận lợi nói chuyện, ram ram đem cửa phòng bếp đập vang lên. Cửa "lach cạch" một tiếng bị mở toang, Tôn Minh Thiên ngay lập tức đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng hùng hổ của Lục Lập, trong ánh mắt của anh tựa hồ còn đang mang theo sát ý.
Cổ Tôn Minh Thiên bị dọa đến rụt ve phía sau.
Cậu chỉ là đập cửa, mà chọc giận anh đến mức này sao?
Quả thật không đến mức này, hiện tại Lục Lập tức giận cũng không phải lỗi do cậu, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận, cũng có thể là bởi vì đột nhiên bị cô xác nhận mình là thế thân của người khác nên rất bất mãn.
Lúc hai người đi ra, Lâm Thanh Chỉ nói với bọn họ: "Hiện tại thừa dịp trời không mưa, tôi muốn trở về nhà một chuyến để lấy vài thứ."
Ngày hôm qua các cô đi quá nhanh, trong nhà cũng không biết có cái gì bị các cô bỏ quên hay không.
Lục Lập không biết nghĩ đến cái gì, vội vàng nói mình cũng đi.
Lục Lập đi, Tôn Minh Thiên cũng phải đi theo.
Cứ như vậy ba người liền đi đến nhà Lâm Thanh Chỉ.
Đến nhà họ Lâm, nhìn căn phòng sụp đổ trước mắt động tác của Lục Lập so với Lâm Thanh Chỉ còn nhanh hơn, anh đi vài bước nhanh như chạy giam lên mái hiên, lục lọi tìm kiếm.
Anh nhớ rõ Lâm Đại Ny từng nói với anh rằng Lâm Thanh Chỉ có một quyển nhật ký nhỏ, cô ta chính là nhìn thấy tên Lục Tiểu Lập ở trên đó.
Tôn Minh Thiên không rõ anh muốn làm gì, cũng nhanh chân đuổi theo hỏi: "Anh Lục, tìm cái gì vậy? Tôi giúp anh tìm." Nói xong liên xắn tay áo lên.
Lục Lập: "Cậu tìm giúp tôi xem có quyển sổ nào hay không, thấy liền gọi tôi..."
Nói đến đây anh nhìn thoáng qua Lâm Thanh Chỉ còn đứng ở cửa, hạ thấp giọng nói: "Nhỏ giọng nói cho tôi biết."
Tôn Minh Thiên có chút không hiểu, nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời lại như kẻ trộm: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận