Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 106:
Chuong 106:
Lúc này, bỗng...
"Tinh linh linh, tỉnh linh linh..." Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại.
Lục Lập nhanh chóng nói: "Con đi nghe điện thoại."
Vừa nhấc điện thoại lên, liền nghe thấy đầu bên kia là giọng nói của một người đàn ông: "Alo, bà nội Lâm phải không? Không biết Lâm tiểu thư có ở đó không ạ?"
Lục Lập nghe thấy liên cau mày: "Trân Nhị mập?”
Đầu dây bên kia có chút kinh ngạc: "Lục... Anh Lục?”
Trân Nhị mập không ngờ rằng người nghe điện thoại lại là Lục Lập, hắn gọi điện cho Lâm Thanh Chỉ là muốn hỏi số điện thoại của Lục Lập, hỏi anh ta có nhớ việc anh ta đã nói ở nhà ga là sẽ tổ chức một buổi tiệc hay không.
Đây đúng là trùng hợp mài
"Ừ, có việc gì?"
"Là thế này..." Trần Nhị mập đem sự việc nói đơn giản một chút.
Lục Lập nghe xong lại liếc nhìn Lâm Thanh Chỉ đang ăn cơm, không trực tiếp đồng ý mà nói: "Xem tình hình ngày mai, có thời gian thì đi qua đó."
Cũng không trực tiếp từ chối!
Trần Nhị mập lấy lại tinh thần nói thời gian và địa điểm sau đó mới tắt máy.
Bà nội Lâm hỏi: "Tiểu Lập, ai thế?"
"Trân Nhị mập tìm con và Lâm Thanh Chỉ đi chơi."
"Phải rồi, nên đi ra ngoài chơi, nếu không cả ngày ở trong nhà bà thấy nó cũng sắp phát bệnh rồi."
Lâm Thanh Chỉ nghe thấy liền không vừa lòng hết lên: "Bà nội!"
Ba ngoại Lục ngồi một bên cũng ngắt lời: "Bà và bà nội con cũng bàn với nhau rồi, mấy ngày này quán mỳ sẽ đóng cửa, chúng ta cùng nhau di chơi..."
"Cốc, cốc, cốc!" Bên ngoài cửa có người gọi: "Di Lâm, có nhà không? Con tìm Thanh Chỉ!"
Nhất thời người ở trong phòng đều nhìn về phía cửa lớn.
Lục Lập cau mày: "Cháu đi xem thử."
Bà nội Lâm cau mày: "Để bà, chắc là mẹ của Thanh Chỉ đến."
Hai ngày trước, Thạch Hiểu Quyên đột nhiên lại gọi điện thoại đến hỏi bà địa chỉ, bà nghĩ rằng cô ta cuối cùng cũng nghĩ đến con gái muốn đến thăm, kết quả...
Bà nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, sao mà như đòi nợ vậy?!
Bà nội Lâm cau mày mở cửa ra.
Thạch Hiểu Quyên bước vào ngay lập tức, đứng dưới mái hiên trực tiếp giũ nước trên người mình kế tiếp nhìn bà nội Lâm nhanh chóng hỏi: "Dì Lâm, có quần áo và khăn bông không? Lấy cho tôi đi."
Cô ta đạp xe đạp đến, vừa đi được nửa đường thì trời đột nhiên lại mưa làm cho cô ta bị ướt hết như chuột lột.
Bà nội Lâm nhìn thấy cô ta bị ướt như vậy cũng nhanh chóng để cho cô ta vào phòng, lại lấy quần áo và khăn bông của mình cho cô ta, Thạch Hiểu Quyên nhận lấy đồ có chút chê bai.
Cô ta cau mày hỏi: "Thanh Chỉ đâu? Lấy quần áo và khăn của Thanh Chỉ lại đây." Lần trước cô ta thấy Thanh Chỉ mặc quần áo không tồi.
Lâm Thanh Chỉ ngồi ở bàn ăn cơm, trong miệng còn cơm nhỏ giọng nói: "Không muốn dùng thì đi ra" Cô không thích Thạch Hiểu Quyên, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ.
Thạch Hiểu Quyên nghe thấy cô nói, nhất thời tức giận phê bình: "Con nói như vậy là có ý gì? Dì Lâm có được mấy bộ quần áo chứ, con sao lại không biết thương bà như vậy? Quần áo của con nhiều, cho mẹ ruột con mượn mặc mà cũng không đồng ý sao?”
Vốn dĩ là cô ta chê quần áo cũ, nói như vậy lại thành ra Lâm Thanh Chỉ không hiểu chuyện vậy.
"Không đồng ý." Lâm Thanh Chỉ buông đũa trong tay nhìn về phía cô ta nói: "Bà bỏ đồ trong tay xuống mới xứng đáng nói câu đó."
Cái gì mà không thương bà nội cô, làm như cô không biết bà ta chê nghèo tham giàu sao? Lâm Thanh Chỉ cau mày, cô rõ ràng không nhớ người này trước đây không giả tạo thế này.
Thạch Hiểu Quyên bị cô nói đúng tim đen, cái con nhỏ này tại sao bây giờ sao mồm mép lại sắc bén như thế, trước đây có tát nó một cái nó cũng không dám cãi lại, xem ra đều bị bà nội nó chiều hư rồi.
Thạch Hiểu Quyên tức giận hỏi: "Con nói cái kiểu gì thế? Cái kiểu ngồi nói chuyện với người lớn như vậy sao? Một chút lễ phép cũng không có! Còn nữa, mọi người đều chưa ăn cơm mà con đã một mình ăn, phép tắc đâu? Tại sao bây giờ lại thành ra như vậy, một chút phép tắc cũng không có, quay về ta nhất định sẽ dạy lại con! Đừng có để đến lúc lấy chồng cũng không lấy được."
Bà nội Lâm nghe thấy sắc mặt khó coi, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của Thanh Chỉ, vẫn là mở lời giải thích: "Chúng ta đều ăn cơm rồi, chỉ có Thanh Chỉ chưa..."
Nói còn chưa nói xong đã bị Thạch Hiểu Quyên cắt ngang: "Di Lâm, tôi phải nói với dì chuyện này, Thanh Chỉ đều do dì chiều hư rồi. Còn nữa, sao dì lại ở Bắc Kinh vậy? Dì cứ như vậy áp lực của con rất là lớn, lúc đầu dì chỉ để một mình Thanh Chỉ đến thôi thì tôi đã..."
"Nếu thế tôi sẽ không đi." Lâm Thanh Chỉ trực tiếp cắt lời cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận