Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 89:

Chuong 89:Chuong 89:
Chuong 89:
Ngày hôm sau, bà nội Lâm nhìn thấy trên cổ Lục Lập dán băng gac liền có chút tò mò hỏi: "Cháu bi sao thế?"
"... Không cẩn thận bị mèo cào ạ, bà nội cháu về trước đây." Nói xong, không đợi bà nội Lâm kịp phản ứng anh đã nhanh chân rời đi.
Bà nội Lâm kêu thế nào anh cũng không nghe.
Sáng hôm đó bà nội Lâm cũng vì thế mà nói chuyện với Lâm Thanh Chỉ, dặn dò cô cẩn thận nếu không sẽ bị mèo hoang cào.
Nghe thấy lời bà nội nói, hai mắt Lâm Thanh Chỉ hơi híp lại.
Bị mèo hoang cắn sao?
Lục Lập còn bởi vì chuyện tối hôm đó mà liên tục mấy ngày không dám xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Chỉ.
Nhưng Lâm Thanh Chỉ cũng không quan tâm, bởi vì mấy ngày nay cô có chút bận rộn.
Ông Hồ từ sau cuộc trò chuyện đã rất nhanh đem dụng cụ mà cô cần mang tới, tuy nhiên vẫn có một số thứ cô cần tự mình chuẩn bị, chỗ khó của quyển sách đầu tiên khi sửa chữa là trang sách bị dính vào với nhau do ẩm ướt, còn chỗ khó của quyển sách này lại là bị làm bẩn đến nhòe mất chữ và nấm mốc, cho nên điều cần chú ý khi sửa chữa cũng không giống nhau.
Cuốn sách trước đây có bẩn cũng chỉ cần đơn giản xịt nước để loại bỏ là được, khó hơn cũng chỉ cần sử dụng bút lông nhúng vào nước ấm phủi ra là được, còn lúc này muốn làm sạch vết bẩn thì có chút khó khăn hơn. ...
Mấy ngày nay, bà nội Lâm không có việc gì làm cho nên mỗi ngày đều đi khỏi cửa ra bên ngoài dạo, thành ra không bao lâu đã quen mặt được với một nhóm ông bà lớn tuổi ở trong ngõ.
Hôm nay, lúc bà nội Lâm trở vê Lâm Thanh Chỉ cũng vừa vặn chuẩn bị xong hết dụng cụ sửa chữa sách.
Bà Lâm đi vào phòng Lâm Thanh Chỉ, chắp tay ở phía sau lưng nhìn một chút: "Ban rồi sao?"
"Vâng al
Bà nội Lâm lại nhìn thêm một lúc nữa mới mở miệng nói tiếp: "Thanh Chỉ a bà có chuyện này... Cháu giúp bà xem thử một chút có được không?”
Lâm Thanh Chỉ quay đầu lại: "Bà, bà nói đi."
"Chuyện là, mấy ngày nay trong lúc bà đi dạo ở trong hẻm có nghe thấy một chuyện... Cháu có nhớ nơi lần trước chúng ta đi ăn tương giò không?”
Lâm Thanh Chỉ suy nghĩ một lúc."Vẫn nhớ a.
"Là thế này, bà nghe nói con trai nhà kia hình như bị bệnh gì đó cần phải đổi máu nhưng lại bị thiếu một chút tiền để hoàn thành thủ tục.
Ông chủ muốn đem cửa hàng ở phía trước chuyển nhượng lại cho chủ nhà để được trả lại tiền thuê sau này đã trả trước, nhưng nghe nói chủ nhà lại không muốn trả lại tiền thuê nhà cho họ, cho nên bà cùng với bà ngoại Lục đã bàn với nhau muốn thuê lại cửa hàng của bọn họ cháu cảm thấy thế nào? Nếu kinh doanh không tốt thì khi đến hạn trả nhà chúng ta sẽ không thuê làm nữa, lúc đấy hẳn là cũng không cần phải bồi thường gì cả."
"Được ạ." Lâm Thanh Chỉ mãnh liệt ủng hộ, nếu như vậy bà của cô sẽ không còn tâm trí nghĩ đến Thạch Hiểu Quyên nữa.
Cô lấy túi xách đựng tiền của mình ra nhét vào tay của bà nội Lâm."Tiền đều ở trong này."
Bà nội Lâm đem túi xách trả lại cho cô: "Không cần đâu, chỉ cần trả tiền thuê nhà trong nửa năm nữa thôi, bà và bà ngoại Lục Lập đã tính toán hết rồi mỗi người chỉ cần bỏ ra một ít là đủ, số tiền bà giữ vẫn còn thừa không ít."
"À, nếu đã như vậy thì khi nào không đủ bà hãy nói với cháu nhé."
Đuôi mắt của bà nội Lâm hơi nâng lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ tràn ngập ý cười."Thanh Chỉ nhà chúng ta thật lợi hại, đã kiếm được tiền để nuôi bà nội rồi."
"Bà!" Nghe bà nói như vậy, Lâm Thanh Chỉ nghiêm túc nhìn về phía bà nội Lâm."Cháu vẫn còn nhỏ, không thể nuôi bà đâu, bà phải nuôi cháu cơ."
Trong quan niệm của cô nuôi dưỡng và tiền bạc không ngang hàng với nhau.
Hơn nữa ngoại trừ nhặt rác cô cái gì cũng không biết, hiện tại nhờ trở thành một thợ sửa chữa sách cô mới có thể miễn cưỡng sống sót, ngày đó nếu không nhờ có bà kiên định nói không chừng cô vẫn còn xem trọng 10 đồng 9 mao kia quay lại nghề cũ, nếu không có bà có khi cô đã nuôi mình thành chất.
Bà nội Lâm...
Bị lời nói của cháu gái làm cho nghẹn lại, bà Lâm nhất thời tức giận không tranh cãi nữa: "Không có tiên đồ!"
Nói xong, cũng không thèm nhìn cô nữa mà tự mình trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Bất quá, nghe được lời nói kia của cháu gái bà nội Lâm trong lòng vẫn cảm thấy rất cao hứng, bà già rồi chỉ sợ bản thân không giúp được gì còn có thể liên lụy trở thành gánh nặng của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận