Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 67:

Chuong 67:Chuong 67:
Chương 67:
Lâm Thanh Chỉ cầm túi giấy, sau khi nhìn theo bóng lưng đã đi xa của hai người cũng xoay người trở vê phòng.
Bà nội Lâm mãi đến tối mới trở về.
Từ sau chuyện nhà họ Hồ, bà nội Lâm tuy rằng không nói gì nhưng lại lần nữa bắt đầu đi sớm về khuya, cũng không biết đang bận việc gì vừa hỏi bà liền nói ra ngoài đi dạo
Nếu bà không muốn nói, Lâm Thanh Chỉ cũng không hỏi nhiều, có cô đây còn có thể xảy ra chuyện gì.
Buổi tối bà nội Lâm vừa trở về, liền nói với Lâm Thanh Chỉ: "Cháu đem quần áo phơi bên ngoài thu lại đi, trời lát nữa có thể sẽ mưa đấy."
Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe theo lời bà nội Lâm nói thu quần áo lại.
Vừa thu quần áo xong.
"Âm ầm!" Một tiếng sấm lớn đã vang lên, Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời quả thật là trời sắp mưa.
Không lâu sau đó trời cũng liên đổ mưa, còn kèm theo gió lớn thổi lên.
Cơm chiều nấu xong, Lâm Thanh Chỉ và bà nội Lâm ở trong bếp ăn cơm.
Bởi vì nhà họ Lâm chỉ có ba gian nhà cỏ bùn, nên ngoại trừ phòng bếp cũng chỉ còn lại phòng của Lâm Thanh Chỉ và bà nội.
Trước kia họ luôn ăn trong sân, nhưng bởi vì hôm nay mưa nên phải ăn trong bếp.
Lâm Thanh Chỉ bưng bát, xuyên qua mái hiên phòng bếp nhìn mưa lớn bên ngoài.
Mưa lớn bị gió lớn thổi nghiêng nện trên mặt đất, đập vào mấy cái hố làm nước bắn tung tóe từ trên mặt đất bay lên, bên trong còn mang theo nước bùn màu vàng.
Bà nội Lâm nhìn mưa lớn mà cảm xúc sinh lòng luyến tiếc: "Hy vọng mưa nhanh chóng ngừng, bằng không hoa màu đợt này phải làm sao bây giờ."
Lâm Thanh Chỉ không nói gì.
Đột nhiên lỗ tai cô giật giật.
"Op ẹp”
"Kếo kẹt."
Một tiếng gỗ lắc lu mơ hồ có thể nghe thấy được trong mưa lớn.
Lâm Thanh Chỉ nhìn về nơi xuất hiện âm thanh.
Là căn phòng cô ở, sau đó cô liền phát hiện cỏ tranh trên nóc nhà cô đã bị mưa lớn thổi lên, chỗ nóc nhà bị Lục Lập bổ sung lộ ra một cái lỗ hổng lớn, mái nhà chất đống gỗ lắc lu giống như một con lật đật.
Lâm Thanh Chỉ nhíu mày, sẽ không...
Phanh!
Giống như là vì chứng thực ý nghĩ của Lâm Thanh Chỉ, mái nhà chất đống bằng gỗ và cỏ tranh sụp đổ... Mái nhà nằm trên mặt đất, phát ra tiếng rắc rắc.
Bà nội Lâm trong nháy mắt quay đầu nhìn lại, kinh sợ hét to: "Ông trời ơi!"
Tay Lâm Thanh Chỉ cầm đũa dừng lại, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, căn phòng này không phải chính là do Lục Lập sửa qua sao?
Đôi mắt trong nháy mắt nheo lại.
Anh sửa... như thế sao?
Thời điểm lúc sửa phòng, anh và Tôn Minh Thiên hẳn là chỉ sửa duy nhất chỗ đấy? Phòng kia của bà nội Lâm vẫn là chưa động vào, chờ sau khi mưa ngừng, cô nhất định...
Đang suy nghĩ.
Đột nhiên,
Phanh!
Căn phòng của bà nội Lâm bị sụp một nửa bức tường.
Lâm Thanh Chỉ nhíu mày, nhìn lướt qua phòng bếp, không có xu hướng lắc lư, phòng bếp coi như rắn chắc, cho nên hai bà cháu chỉ còn có một chỗ duy nhất có thể ở.
Không thể nói là may mắn hay bất hạnh, sau khi nhà sập hai người không ai bị thương nhưng lại không có nơi nào để ở.
Bà nội Lâm buông bát đũa trong tay xuống, bước nhanh đến cửa, buồn bực không nói nên lời không: "Tối nay làm sao mà ngủ đây a."
Lâm Thanh Chỉ mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng lúc này cửa nhà họ Lâm bị gõ giống như sợ người trong phòng không nghe thấy.
"Bang bang bang... lại gõ thêm vài cái.
Lúc này Lục Lập mặc áo mưa đang đứng ở ngoài cửa.
Sau khi về nhà anh liền nhận được điện thoại của Lục Minh Hoa, bên kia hết thảy đều đã sắp xếp xong, vé xe cũng đã mua. Còn nói rằng anh nhanh giúp bà ngoại Lục thu dọn đồ đạc, sáng mai ngay lập tức trở về thành phố Bắc Kinh.
Sau khi nghe được tin tức, trái tim anh không biết vì sao lại bắt đâu không yên, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình nên chào hỏi, nếu không nói lời nào có vẻ anh rất không lễ phép.
Rối rắm nửa ngày, sau khi nghe được một tiếng sam ram râm, không còn kịp suy nghĩ thêm gì nữa anh đã xông ra ngoài.
Sợ một lúc nữa trời thật sự mưa sẽ không đi được.
Cuối cùng vẫn là bị bà ngoại Lục giữ lại, nhét vào tay một cái áo mưa mới cho anh đi.
Anh mặc áo mưa đứng ở cửa hung hăng thở hổn hển, nhìn cửa gỗ trước mắt trong đầu trống rỗng, anh còn chưa nghĩ đến khi cửa mở nên nói gì với Lâm Thanh Chỉ.
Trong đêm tối, mưa lớn nghiêng tí tách đập vào áo mưa, anh giống hệt như một thân cây đứng sừng sững.
Trong phòng nghe tiếng gõ cửa ram rầm vang lên ở bên ngoài, Lâm Thanh Chỉ tiện tay cầm lấy nón rơm treo trên tường ngoài phòng bếp, đội lên đầu mình đi ra ngoài. "Kẽo kẹt" Cánh cửa được mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận