Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 118

Chuong 118Chuong 118
Chuong 118
Lưu Khánh ở bên cửa sổ nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô em họ, khóe miệng giật giật.
Lục Lập:... Nghĩ không ra, Lưu Tinh Tinh cũng dám tìm họ Lâm kia đánh nhau.
Sau đó mọi người vây xem liền nhìn thấy, cô gái mặc áo đỏ khom lưng xách người khiêng... trên vai, sau đó mở cửa sau đi vào...
Hiện trường chỉ có thể dùng hai từ "khiếp sợ" để hình dung.
Trần Hùng thấy một màn này tim đập chân run, tự cảm thấy bản thân cũng không thích cô nhiều như tưởng tượng...
Trái lại Lữ Hành càng thêm động tâm, đám người vừa tản đi cậu liền ngăn Trân Hùng lại.
Bên này, Lâm Thanh Chỉ khiêng người trở về ném lên sô pha bọc da đỏ.
Những người đang ngồi trên sô pha bọc da đỏ đồng loạt nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ.
Tôn Minh Thiên giơ ngón tay cái về phía cô, tỏ vẻ kính nể.
Cậu thật sự phục sát đất, không nghĩ tới, Lưu Tinh Tinh đanh đá cũng có ngày bị thu phục.
Trân Nhị mập vừa thấy người đến, vội vội vàng vàng mang thuốc mỡ qua.
Không nghĩ tới cậu vì ngăn cản bên kia mà lại xem nhẹ bên này. Càng không tưởng tượng nổi, vừa mới đi có một lúc lại xảy ra đánh nhau!
Trân Nhị mập vừa định đưa thuốc mỡ qua cánh tay liền khựng lại giữa không trung, tâm mắt đảo một vòng hình như người này không cần bôi thuốc...
Cuối cùng, ánh mắt dừng trên người đang khóc bù lu bù loa, lớp make up bị trôi càng tô thêm phần nhếch nhác đến không dám nhìn của Lưu Tỉnh Tinh. Cậu vội vã nhét thuốc vào trong tay cô, nhanh chóng nói: "Bôi thuốc là tốt lại ngay!"
Nhét xong liền xoay người rời đi, mấy người này đều không trêu nổi.
Lưu Tinh Tinh cầm thuốc mỡ, bĩu môi nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Tôi... Ô đau... Bôi thuốc..."
Lâm Thanh Chỉ nhìn thuốc mỡ cô đưa tới, lại nhìn gương mặt thê thảm kia, suy nghĩ một chút cô cầm lãy.
Lục Lập thấy động tác kia, nhất thời nhìn về phía Lưu Khánh gọi: "Lưu Khánh!"
Thuốc phải để anh ta bôi, cô không được.
Lưu Tinh Tinh nhìn theo phía Lục Lập nhìn, khi nhìn thấy người thân nhất thời lại nức nở: "Anh oil Bôi thuốc! Huhuy
Lưu Khánh:... Đúng thật là tai họa đột nhiên bay đến.
Lưu Khánh đưa Lưu Tinh Tỉnh đi bôi thuốc.
Nhìn người bị mang đi, Lâm Thanh Chỉ thở phào nhẹ nhõm một cái, cô chỉ muốn uống chút rượu, sao lại khó khăn như vậy chứ?
Nghĩ đến rượu, Lâm Thanh Chỉ liếc mắt qua tháp rượu, thấy ngọn tháp thiếu một ly ánh mắt đột nhiên tối sam lại.
Cô nhìn về phía đám người hỏi: "Đỉnh của tháp rượu này đâu rồi?" Tôn Minh Thiên nghe vậy, suy nghĩ một chút theo bản năng liền nói: "A, cái kia, tôi vừa mới thấy Lục... À, Anh Lục... A... anh giãm lên chân tôi rồi!"
Lục Lập nghe vậy tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Phải không?"
Trong lúc nói, chân lại âm thâm dùng thêm chút lực.
Tôn Minh Thiên mạnh mẽ rút chân mình ra, cậu dùng ánh mắt oán trách nhìn Lục Lập: “Anh Lục, tôi sẽ không nói cho Thanh Chỉ biết là cậu uống rượu của cô ấy đâu..."
Sau đó, Lục Lập bị Lâm Thanh Chỉ xách cổ áo âm trầm nói: "Anh không nhìn thấy tôi xếp rất lâu sao?"
Lưu Tinh Tinh ở một bên đang bôi thuốc, trợn tròn mắt nhìn Lâm Thanh Chỉ túm cổ áo Lục Lập không nhịn được lại chảy nước mắt. Thiết nghĩ, đến cả anh Lục còn sợ Lâm Thanh Chỉ thế mà cô lại còn đòi đánh tay đôi... ô... ô... đúng là “tự rước họa vào than
Lục Lập đột nhiên bị nắm cổ áo, nhìn thấy sắc mặt tối sam của Lâm Thanh Chỉ trong lòng có chút hoảng hết: "Hay là để tôi xếp lại cho cô được không?”
Cô buông tay, hờn dỗi nói: "Được thôi, phải xếp giống như vừa nấy."
Tháp rượu Lâm Thanh Chỉ làm là dùng rượu có nhiều màu sắc khác nhau để sắp xếp ra, cô phải vắt óc suy nghĩ mãi mới tìm được cách làm thế nào để uống một hơi hết sạch chỗ rượu đó. Ai ngờ vừa mới ra ngoài đánh có một trận, rượu trên đỉnh tháp đã bị Lục Lập uống mất.
Lục Lập được thả, nháy mắt khôi phục lại khí thế liếc cô một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận