Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 109:

Chuong 109:Chuong 109:
Chuong 109:
"Tiệc tụ tập?" Lâm Thanh Chỉ giương mắt nhìn lại.
"Ừ”" Lục Lập nuốt xuống đồ ăn trong miệng rồi đáp.
"Có vui không?" Lâm Thanh Chỉ hỏi.
Có vui không?
Lục Lập nghĩ đến cảnh tượng mỗi lần anh tụ tập, lông mày hơi nhíu lại một chút, nhưng trong nháy mắt biểu tình trên mặt của anh đã trở lại bình thường, đưa tay gắp thức ăn thản nhiên nói: "Dường như, có chút nhàm chán."
"Ừ, tôi sẽ đi xem thử."
Bàn tay đang gắp thức ăn của Lục Lập dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cô: "Tôi nói là có chút nhàm chán.”
"Ừ, tôi sẽ đi xem một chút." Lâm Thanh Chỉ đột nhiên nhớ tới lần trước khi đến ăn sủi cảo ở nhà Lục Lập, cô đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh cho nên cô nghĩ nơi tụ tập hẳn là sẽ có rượu.
"Không có gì đặc sắc, rất bình thường, vô cùng nhàm chán." Lục Lập tăng cao giọng nhấn mạnh.
"Không sao cả." Chỉ cần có rượu dù chỉ một mình cô cũng có thể uống, bởi vì ở nhà cô muốn uống cũng không uống được.
Lục Lập nhìn ánh mắt như phát sáng của cô, xem ra càng nói cô càng muốn thử! Anh tức giận đem thức ăn gắp bỏ vào miệng, nhìn Lâm Thanh Chỉ rồi hung hăng nhai nuốt giống như là đang nhai Lâm Thanh Chỉ.
Lục Lập nghĩ đến lúc tụ hội có một đống nam nữ già trẻ, đột nhiên đầu óc anh chợt lóe lên một chữ bị anh mạnh mẽ bắt lấy.
Anh quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ đang ăn cơm, khẽ nâng cằm lên: "Nhìn tôi già lắm sao?"
Lâm Thanh Chỉ trong miệng đang nhai đồ ăn ngẩng đầu nhìn anh: "Hửm?" Có chút không hiểu.
Lục Lập ho một tiếng, sửa sang cổ áo thẳng tắp nhìn về phía cô lại hỏi một lần nữa: "Nhìn tôi có già không?”
Già?
Cô nuốt thức ăn trong miệng rồi nghiêm túc nhìn anh kỹ hơn.
Tóc bây giờ hơi dài làm rũ xuống một ít trên mặt, giúp tăng thêm vài phần thiếu niên cho anh, không nhìn ra già chỗ nào.
Lâm Thanh Chỉ thu hồi tâm mắt, tiếp tục gắp thức ăn: "Nhìn cũng được."
Nhìn cũng được? Cái gì cũng được chứ?
Điều đó có nghĩa là anh có chút già, tương đương với việc anh đã già?
Anh già ở đâu?
Lục Lập vươn tay kẹp đũa cô, nghiêng đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía cô: "Cô nói rõ ràng cho tôi, tôi chỗ nào nhìn cũng được."
Lâm Thanh Chỉ kẹp lại đũa của anh, thuận miệng nói: "Dáng người coi như cũng được." Cô đưa tay gắp một đũa thức ăn nhét vào miệng anh: "Ăn cơm đi."
Lục Lập nhai thức ăn trong miệng, nhìn chằm chằm cô.
Đây có phải là đang nói cho có, để cho anh im lặng hay không?
Để cho anh tự hiểu lấy?
Lại để cho anh...
Lục Lập càng nghĩ càng không đúng, anh lạch cạch buông đũa xuống hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, chỉ vào tay cô đang cầm đũa gắp thức ăn: "Cô đừng quên là ai sơn móng tay cho côi!"
Ngoài anh ra thì làm gì có ai khác giúp cô sơn móng tay!
Người phụ nữ này quả thực vong ân phụ nghĩa! Si tâm vọng tưởng! Không thể nói lý!
Trong nháy mắt từ vựng trong đầu Lục Lập giống như một mũi tên nhỏ, nhao nhao dựng thẳng lên nhắm ngay Lâm Thanh Chỉ.
Nhưng Lâm Thanh Chỉ vẫn chỉ thản nhiên nhìn anh một cái, cuối cùng cơm nước xong liền trực tiếp đi vào phòng tiếp tục sửa sách.
Sách cô đã sửa được một nửa, bởi vì hôm qua trời mưa cho nên một phần sách đã sửa xong không có biện pháp nào đem đi phơi khô, thành ra đều để ở trong phòng, hôm nay vừa hay có thể lấy ra phơi một chút.
Sửa sách là một công việc tốn rất nhiều thời gian và công sức, nếu thuận lợi một ngày có thể sửa rất nhiều trang sách, nhưng lúc gặp chuyện ngoài ý muốn một ngày một trang có khi còn không thể sửa xong.
Cũng may, chỉ thêm một khoảng thời gian không lâu nữa là cô có thể sửa xong rồi.
Lúc Lục Lập rửa chén xong liền tới hỗ trợ, ánh mắt anh lúc nào cũng lạnh lùng liếc về phía Lâm Thanh Chỉ, giống như trong mắt đang bắn tên lạnh.
Anh vừa nghe lời đưa đồ cho cô vừa lạnh lùng nhìn cô.
Nhưng Lâm Thanh Chỉ lúc này đều đặt tất cả sự chú ý ở trên trang sách được trải ra ở trên mặt bàn, căn bản không chú ý tới ánh mắt nhỏ của anh.
Thời gian buổi sáng rất nhanh đã trôi qua trong lúc bận rộn, thẳng cho đến gần trưa Lâm Thanh Chỉ cảm giác được bụng có chút đói mới đứng dậy trước bàn nhìn thẳng về phía Lục Lập hỏi: "Có phải anh đã quên cái gì rồi không?"
Quên?
Đây là muốn nói rằng anh đã già và trí nhớ đã bị suy giảm sao?
Lục Lập sắp xếp lại công cụ trong tay, cười lạnh nói: "Quên? Không, tôi sẽ không quên bất cứ điều gì cả."
"Trưa rồi, đã đến lúc ăn cơm rồi, tôi đói bụng." Lâm Thanh Chỉ nhìn anh hỏi: "Anh không phải nói muốn nấu cơm cho tôi ăn sao?"
Lục Lập quên bữa cơm...
Cuối cùng Lục Lập thẳng lưng ra khỏi phòng, còn không quên quay đầu cảnh cáo cô: "Tôi không quên, chỉ là tôi cảm thấy chưa đói."
Vừa nói xong câu đó, bụng anh liền vang lên. Lâm Thanh Chỉ tiếp tục động tác trong tay: "Ừ, anh không đói mà là tôi đói bụng." Lục Lập:... Cái bụng không chịu nghe lời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận