Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 113
Chuong 113
Nhìn cái người đột nhiên vừa đi qua mình, Lục Lập lập tức tron mắt nhìn cô: "Cô không nhớ móng tay của cô là tôi sơn sao? Quay lại, để tôi mở."
Nói thì nói như vậy, nhưng Lục Lập đứng trước cửa vẫn không nhúc nhích.
Đứng yên một lúc, anh quay đầu hỏi: "Cô có muốn về nhà thay quần áo không? Cô không cảm thấy bây giờ cô giống như bông hoa màu đỏ treo trên cửa kia sao?"
Lâm Thanh Chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh.
Lục Lập ho một tiếng, mạnh mẽ giải thích: "Tôi chỉ đơn giản là nghĩ cho cô thôi."
Nói xong câu này Lục Lập lại đứng chôn chân một chỗ.
Anh không muốn di vào.
Lâm Thanh Chỉ nhìn cái người không nhúc nhích kia lông mày giật giật, sau đó đưa tay lên đẩy cửa ra.
Két một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Ban đầu mọi người nghe nói Lục Lập sẽ đến, lập tức đều nhìn về cửa lớn.
Có người ngẩn ra, có người kinh ngạc, trong mắt mọi người lóe lên sự hứng thú không hề che giấu...
Chiếc váy lụa dài màu đỏ tôn lên vòng eo thon thả của cô, dường như có thể ôm lấy nó bằng một bàn tay. Phần thân trên có cổ áo đứng màu đỏ cuộn với một chiếc khăn choàng đen viên vàng nhẹ quấn quanh cổ cô, lộ ra một nửa phần cổ trắng ngân mảnh mai. Mái tóc dày đen óng ả xoã ra sau lưng, tôn thêm một chút thuần khiết cho nước da sáng của cô. Khi cô bước đi, chiếc váy màu đỏ hơi nâng lên, mỗi bước chân của cô đều giống như đang giẫm lên trái người nào đó...
Ánh mắt của một số người vô thức mà dõi theo từng bước đi của cô.
Lâm Thanh Chỉ căn bản là không để ý đến ánh mắt xung quanh, cô đẹp cô tự biết.
Lâm Thanh Chỉ quét mắt đánh giá phòng bao trước mắt.
Phòng tuy không lớn nhưng lại đông đúc náo nhiệt đến không thể giải thích được, xung quanh có những bông hoa lớn màu đỏ và cây trám treo khắp nơi.
Cách bài trí có phần giống như một phiên bản thu nhỏ của vũ trường ở tâng một.
Trên hai ba chiếc bàn giữa phòng có bày hoa tươi và bánh điểm tâm, bên cạnh còn có chai màu xanh lá cây, chai màu trắng, chai lớn, chai nhỏ và các loại rượu có màu sắc khác nhau.
Một tổ hợp lộn xôn, vừa tâm thường vừa đẹp đẽ lại lộ ra chút gì đó đặc biệt.
Trân Nhị mập đối với nơi anh ta lựa chọn rất là hài lòng, vừa to vừa vui nhộn!
Nhìn thấy người vừa bước vào, Trần Nhị mập nhanh chóng bỏ ly rượu ở trong tay xuống đi đến: "anh Lục, anh đến rồi."
"Ừ”. Lục Lập tùy tiện đáp lại một tiếng, nhìn cái người gạt tay anh ra mà muốn tự đi một mình, tay Lục Lập lại siết chặt một chút, nắm chặt không buông.
“Anh Lục, bên này...'
"Thanh Chỉ!" Lời của Trân Nhị mập đột nhiên bị cắt ngang, giọng Trần Hùng không biết từ nơi nào phát ra. Anh trực tiếp lờ đi những người xung quanh, trong mắt chỉ có Lâm Thanh Chỉ, nhìn thấy cô liền vui mừng: "Cô và anh trai cũng đến rồi, sao không nói trước với tôi một tiếng, tôi đi đón..."
"Anh Lục, Thanh Chỉ, bên này!" Tôn Minh Thiên ngồi trên sofa màu đỏ ở đẳng xa dơ ly rượu về phía Lục Lập gọi.
Lâm Thanh Chỉ nhìn về phía có tiếng gọi, nhìn thấy đồ trong tay của Tôn Minh Thiên, mắt sáng lên.
Tuỳ ý trả lời Trân Hùng một tiếng rồi kéo Lập Lục đi sang bên đó.
Nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ không buông Lục Lập, vốn đang có vài người có chút tâm tư với cô lập tức thu lại ngay. Có Lục Lập ở đây, cô không phải là người mà bọn họ có thể mơ tưởng đến, thế nhưng vẫn có vài người có chút không kìm nén được.
Không qua bao lâu, hộp đêm lại náo nhiệt trở lại, không ít người đều muốn đi tìm Lục Lập mời rượu để tạo mối quan hệ.
Trân Nhị mập và Trần Hùng đứng im một chỗ.
Trân Nhị mập nhanh chóng nói với Trần Hùng: "Anh họ, anh quen với Lâm tiểu thư sao?"
"Ừ, tôi còn có việc, cậu tự chơi đi." Nói xong, Trần Hùng liền đi nhanh theo Lâm Thanh Chỉ. Cậu tin rằng, người có can đảm nhiều bao nhiêu thì có thu hoạch lớn bấy nhiêu!
Trân Nhị mập nhìn thấy Trân Hùng đi qua đó, có chút không hiểu nhưng cũng nghĩ không ra cho nên cậu quyết định không nghĩ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận