Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 164
Chuong 164
Huống hồ, lúc trước khi mẹ Lục ga tới đây, chuyện Lục Hà Hoa ở trong nhà muốn chen chân vào, giống như ông Lục phải thuộc về bà ta vậy.
Nhưng ông nội Lục và bà nội Lục thật sự đối với Lục Hà Hoa như con gái ruột, lần này lại nghe nói là bệnh nghiêm trọng, gân như sắp chết tới nơi, ông nội Lục và bà nội Lục không đi cũng không được.
Bà Lục rất chướng mắt với chút mánh khóe này của Lục Hà Hoa.
Trong tay Lâm Thanh Chỉ còn cầm pháo, đã nhìn thấy mẹ Lục đứng ở cửa.
Cô lắc lắc tay pháo, mời bà Lục tới: "Mẹ đốt pháo cùng con không?"
Trong khung cảnh tuyết bay đầy trời, Lâm Thanh Chỉ mặc quần áo đỏ thẫm, tươi cười rạng rỡ, lại thêm gương mặt trái xoan tinh xảo, quả thực giống như tiên nữ trong bức tranh năm mới.
Bà Lục vừa nhìn thấy liền cảm thấy hạnh phúc vui vẻ.
Bước tới chỗ Lâm Thanh Chỉ, đưa tay cầm pháo trong tay, hô to: "Thả"
Trong nhà hai bà lào đang ngồi ở cửa phòng bếp làm sủi cảo, thỉnh thoảng tán gau vài câu, sau đó liền nhìn về phía trong sân thấy một lớn một nhỏ đang đốt pháo.
Hai người trong viện chơi như trẻ con, trong vườn rau thỉnh thoảng lại vang lên một trận tiếng pháo.
Nụ cười trên miệng của bà Lâm và bà Lục không lúc nào ngơi.
Lúc Lục Lập trở về liên nhìn thấy một màn này, trong lòng giống có làn nước nóng chảy qua, thật ấm áp.
Buổi tối mấy người vây quanh một cái bàn náo nhiệt náo nhiệt bắt đầu ăn cơm, không phải là món ăn thịnh soạn gì, chỉ là sủi cảo, một chén thịt lợn xào cần tây, còn có một cái bánh ngọt nhỏ Lục Lập xách vê.
Bên cạnh bếp bốc khói, trong tay mỗi người đều bưng một chén sủi cảo, ăn vui vẻ.
Tôn Minh Thiên ăn từng miếng, nhìn bà Lâm và bà Lục khen ngợi: "Ba nội, bà ngoại, sủi cảo này rất ngonl
Bà Lâm cười nói: "Ngon thì con ăn nhiều một chút, trong nồi còn rất nhiều."
Lưu Tinh Tinh nuốt sủi cao trong miệng xuống, cũng không cam lòng yếu thế nhìn ve phía bà Lâm cùng bà ngoại Lục: "Bà ngoại nếu sủi cảo này còn nhiều, lát nữa con đem về một ít nha."
Bà Lục cười nói: "Vẫn còn không ít, lát nữa bà gói lại cho con."
Tôn Minh Thiên cũng không thèm liếc mắt: "Tôi thấy cô đây là tới dự sinh nhật của mình hay sao, ăn rồi còn muốn mang về."
Lưu Tỉnh Tinh đá vào ghế của anh: "Anh im miệng. Tôi chính là sử dụng hành động thực tế biểu đạt sự tán thưởng đối với tay nghề của bà nội và bà ngoại."
Nói xong cô còn không chịu thua nhìn về phía hai bà: "Đúng không, bà nội, bà ngoại."
"Đúng, đúng.' Hai bà đều cười híp mắt.
Khói bốc lên từ trong lò sưởi, giống như một lớp màng bao phủ nụ cười của người trong phòng, hiện ra một loại cảm giác như ẩn như hiện, nhưng lại không che được tiếng cười nói vui vẻ của mọi người. Cơm nước xong, mấy người Lục Lập trong tay xách đèn lông muốn ra ngoài chơi, mấy vị trưởng bối trong nhà đều không muốn ra ngoài chịu rét, các bà mang hạt dưa đậu phộng qua nhà hàng xóm xung quanh tám chuyện là được rồi.
Vì vậy, bốn người mang theo lồng đèn đi ra ngoài.
Trong chiếc đèn lồng hình tròn có một cây nến nhỏ đang cháy, ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng ánh ra bên ngoài, nhìn từ xa như quả bí ngô nhỏ màu vàng.
Lâm Thanh Chỉ đặt tay vào trong túi Lục Lập, bị Lục Lập dẫn đi phía trước.
Cô nhìn mọi người nói: “Chúng ta đi đâu?”
Lục Lập nhìn về phía Lưu Tinh Tinh, Lưu Tinh Tinh trong nháy mắt hiểu ý, cô nhìn về phía ba người kia đề nghị: "Tôi biết có một chỗ chơi rất vui, tôi dẫn mọi người đi."
Tôn Minh Thiên phối hợp diễn xuất: "Được thôi, để tôi xem chỗ cô nói vui như thế nào."
Cuối cùng Lục Lập vỗ tay: "Được."
Sau đó Lưu Tinh Tinh mãnh liệt phản đối ngồi xe đi tới đó, nói mọi người đi xe đạp qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận