Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 134
Chuong 134
Lời vừa nói ra, cô ta đã vội vàng chạy ra ngoài.
Lục Lập và Tôn Minh Thiên nhìn đến ánh mắt của Lâm Thanh Chỉ, lập tức cũng đi ra ngoài.
Mọi người đã ra hết ngoài, Lâm Thanh Chỉ mới mở nắp ra, nhìn vào bên trong nồi.
Các loại rau xanh mềm trải trong nồi có hai trạng thái rõ rệt, nửa trên là nửa chín và không còn sống, nửa dưới, đặc biệt là các loại sát mép nồi đã bị cháy.
Qua khoảng tâm mười phút sau, Lâm Thanh Chỉ bước ra từ phòng bếp với một đĩa thức ăn.
Ba người đã ngồi đợi sẵn trong phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Thanh Chỉ.
Lâm Thanh Chỉ sắc mặt bình thường, thần thái tự nhiên đặt đĩa thức ăn lên bàn.
Lúc này màu xanh của rau đã không còn nhìn ra màu sắc giống như ban đầu, khối đen tụ lại ở đó như thể vừa bị bạo lực vậy.
Lưu Tinh Tinh nuốt một ngụm nước bọt, khó coi ngẩng đầu hỏi: "Đây là phương pháp lợi hại gì vậy?"
Lâm Thanh Chỉ bình tĩnh giải thích: "Rau xanh hầm, chỉ là lỡ cho hơi nhiều nước tương, không cần để ý mau ăn đi."
Nói rồi cô đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt Lưu Tinh Tinh: "Thử đi."
Lâm Thanh Chỉ nghĩ Lưu Tinh Tinh đã nói cô lợi hại, chắc là muốn thử?
Ừ, chắc là như vậy rồi.
Lưu Tinh Tinh nhìn vẻ mặt mong đợi của cô, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy đũa, biểu hiện như sắp chết đến nơi vậy.
Đột nhiên, một bàn tay động tác còn nhanh hơn cô, một đôi đũa đã gắp vào trong đĩa rau.
Là Lục Lập.
Chỉ thấy Lục Lập trợn mắt nhìn Lâm Thanh Chỉ, trong mắt tràn đầy sự lên án, dường như muốn nói "Không phải là nói nấu cơm cho tôi sao! Tại sao lại để người khác ăn!"
Sau đó mọi người thấy Lục Lập gặp toàn bộ đồ ăn trong đĩa cho vào trong miệng.
Lưu Tinh Tinh và Tôn Minh Thiên kinh ngạc há hốc mồm nhìn Lục Lập.
Dũng sĩ!
Lục Lập vừa cho vào miệng.
LH
Xong rồi, anh muốn chết rồi!
Vị nước tương mặn còn mang theo vị khét nông đậm, ăn vào trong miệng không khác gì ăn tro bếp lò, tất cả các loại hương vị dồn dập khiến vị giác của anh tiết ra ào ào.
Anh muốn nôn.
Thế nhưng ngước mắt nhìn ba người trước mặt, anh quyết định nhịn xuống.
Đàn không không thể để bị mất mặt được.
Đúng vào lúc này, Lâm Thanh Chỉ đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm anh, cau mày nói: "Khó ăn thì mau nhổ ra."
Lục Lập nhìn cô một cái, sau đó anh nuốt nước bọt một cách khó khăn, rồi đem toàn bộ nuốt xuống mà không cần nhai.
Tôn Minh Thiên và Lưu Tinh Tinh nhìn một màn này làm ra biểu cảm giống như bị đau răng vậy, cắn răng sau đó là động tác nuốt nuốt, giống như không thể nhìn trực tiếp vậy.
Lưu Tỉnh Tinh mở miệng hỏi điều mà ai nấy đều muốn biết: "Co ngon không?"
Lục Lập ngây ra một lát, vẻ mặt cứng rắn bình thường, hắng giọng nói: "Cũng được."
Lúc này, Lưu Tinh Tinh không biết nên khâm phục Lâm Thanh Chỉ người đã làm cho Lục Lập đạt được trình độ này, hay là Lục Lập sau khi ăn xong mới có thể nói những điều như vậy.
Lâm Thanh Chỉ nhìn thấy Lục Lập bê cốc nước uống một ngụm to hỏi: "Sau này còn muốn ăn nữa không?”
Lục Lập nắm chặt cốc nước trong tay, sau đó lại uống thêm một ngụm nữa, không dám nói gì.
Lâm Thanh Chỉ có chút tiếc nuối.
Trên bàn ăn, Tôn Minh Thiên nhắc đến buổi tối hôm qua.
"Ba người tôi hôm qua tôi đã tống vào tù rồi, tuy nhiên chúng phạm tội không có chủ đích cho nên không thể bị giam giữ lâu."
Nói xong, Tôn Minh Thiên lại tiếp nhắc đến Lưu Kiến Kiến: "Lưu Kiến Kiến bị tôi vất ở trước cửa nhà Lưu gia, chắc sẽ bị cấm túc một khoảng thời gian."
Lý do cậu không trực tiếp đưa Lưu Kiến Kiến đến đây không phải là sợ nhà họ Lưu, mà vì như vậy sau này nhà họ Lưu biết tuy không dám tìm Lục Lập gây phiền phức, nhưng đến lúc đó có thể sẽ làm phiền đến Lâm Thanh Chỉ và bà nội Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận