Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 158

Chuong 158Chuong 158
Chuong 158
Nói xong Lâm Thanh Chỉ nhẹ nhàng động chân đem người đá lùi một bước, cách bọn họ xa một chút.
Cô gái có chút sợ hãi lùi lại đằng sau, nhưng lại không phục nhìn Lâm Thanh Chỉ nói: "Cô là ai?"
Lâm Thang Chỉ không để ý cô ta, nhìn thẳng Lưu Tráng Kiến trên mặt đất, ôm ngực đi tới.
"Kha" một tiếng rõ ràng.
Lâm Thanh Chỉ một chân giam lên cổ tay hắn, nhẹ giọng hỏi: "Người là do anh mang đến?"
Lưu Tráng Kiến cô sức nắm lấy cánh tay bị giãm lên, đầu đổ mồ hôi lạnh, nghiến răng nói: "Đúng, là tôi."
Cuối cùng, những người này bị tống vào đồn cảnh sát, có điều khi nào được thả thì không liên quan gì đến họ.
Trên đường về nhà, Lâm Thanh Chỉ vẫn luôn bình tĩnh, cô cũng không hỏi vì sao cô gái lại bám lấy Lục Lập, cũng không hỏi chuyện Lưu Tráng Kiến là như thế nào.
Thế nhưng Lục Lập lại không nhịn được, cô không nói gì, anh lại có cảm giác gió thổi mưa giông bão tố sắp đến.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô chủ động giải thích: "Tôi và cô gái kia vốn dĩ là không có quan hệ gì..." Sau đó, Lục Lập chỉ đơn giản giải thích rằng anh đã bị Lưu Tráng Kiến hãm hại như thế nào sau khi anh giải cứu mọi người và sau đó Lục gia đã gửi anh đến thôn Tiểu Hương. .
Lâm Thanh Chỉ nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của anh, không hiểu sao lại cười lên một tiếng.
Quay đầu lại nhìn anh nói: "Tôi biết rồi, anh là thích tôi."
Cũng chỉ có thể là tôi.
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay mới tóc đen mêm của Lâm Thanh Chỉ, trên mặt hiện rõ vẻ nghiêm túc.
Lục Lập bị cô nhìn cổ họng có chút căng thẳng, đôi môi động đậy, không nói lên lời "Từng có tự luyến nữa, tôi không thích câu cô nói.'
Anh nhìn khuôn mặt cô nhìn anh như đang đợi anh trả lời, ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm, vẫn là không hỏi ra câu có phải cô đêm anh làm thế thân hay không, anh sợ anh nói ra ngộ nhỡ lại nhắc nhở cô...
Sau khi cô nhận ra tình cảm chân thật của mình, thì sẽ vẫn đối xử với anh như vậy chứ?
Lục Lập quay đầu đi không nói gì, đi về thẳng về phòng, giả bộ nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Lưu Tráng Kiến nhất định đã được nhà họ Lưu bảo lãnh ra ngoài rồi, Thạch Hiểu Quyên cũng không ngoại lệ."
Lục Lập còn muốn nói dự định tiếp theo của anh.
Đột nhiên bà nội Lâm trong phòng kêu lên: "Các con về rồi sao? Tiểu Lập, đến nghe điện thoại đi!"
Lục Lập chưa nói xong liền dừng lại, giờ này ai có thể gọi điện cơ chứ?
Là ba Lục gọi đến.
Ổ rắn thả ở trong sân đã điều tra ra rồi, là Lưu Tráng Kiến sai người làm, vừa hay hôm nay hắn lại bị Lục Lập đưa vào đồn cảnh sát, nhà họ Lưu tìm đến cửa, ba Lục cùng ở đồn cảnh sát xử lý việc luôn.
Lưu Tráng Kiến tạm thời không ra được, chuyện này to cũng không to mà nhỏ cũng không phải nhỏ, nói là nhỏ thì là hận thù cá nhân, nói to thì là hành vi gián điệp, đây được coi là mưu hại người phụ trách quan trọng của quốc gia, dẫu sao người có thể vào trong khu nhà này đều là người không bình thường.
Bây giờ thì để xem cuối cùng tính chất sự việc như thế nào.
Bây giờ chỉ có tìm được người lúc đó bán rắn, mới có thể biết được hành vi của Lưu Tráng Kiến có phải là đơn thuần hay không.
Lục Lập cúp máy, liền nghĩ việc lúc trước phát sinh trong bữa tiệc mà Trần Nhị béo tổ chức.
Cả đám sau vài ngày bận rộn, người bán rắn đã được tìm thấy rồi.
Người bán rắn sợ hãi nói ra rồi, nói là có người bỏ tiền ra để cô tình dụ Lưu Tráng Kiến mua rắn, hắn ta chỉ cầm tiền làm việc, căn bản là không biết rắn được mua để làm gì.
Sau đó dựa vào thông tin người bán rắn cung cấp, mấy người điều tra trực tiếp điều tra đến Lã Đại Khai.
Lúc đó Lã Đại Khai vừa đưa Thạch Hiểu Quyên ra ngoài.
Kết quả cả hai lập tức lại bị bắt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận