Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 104:
Chuong 104:
Nhìn Lục Lập đi xuống bếp, mấy người Trần Hùng ngồi trên ghế hồi hộp chờ đợi, trên ghế giống như có gai ai ngồi có chút không yên.
Bà nội Lâm ở một bên nhìn thấy hành động của bọn họ, cười cười hỏi: "Các cháu đều là bạn của tiểu Lập sao? Vậy thì bữa này ta mời nhé."
Mấy người Trần Hùng xua xua tay: "Không, không cần đâu, dì à dì mà như vậy lần sau chúng cháu đều ngại không dám đến ăn nữa đâu."
"Chỉ có một bữa, không sao." Bà ngoại Lục ở bên cạnh cũng đỡ lời: "Cac cháu yên tâm, mì của tiểu Lục làm cũng rất là ngon!"
Trần Hùng khóc không ra nước mắt.
Có người ở bên cạnh tò mò hỏi: "Dì Lâm, dì Lục, anh Lục có quan hệ gì với mọi người vậy?" Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Lục Lập nấu cơm a, đều là thấy người khác làm cho anh ta ăn thôi!
Bà ngoại Lục cười nói: "Cháu ngoại bà, bà vừa trở về Bắc Kinh, các cháu chắc chưa từng gặp qua bà bao giờ."
Mấy người nghe thấy vậy lập tức nhanh nhẹn lên: "Bà ngoại, sau này có việc gì cứ gọi bọn cháu, mấy anh em cháu đều sống ở trong con hẻm phía trước kial"
Vậy thì rất tốt!" Bà ngoại Lục cười đáp lại: "Có việc nhất định sẽ gọi các cháu giúp đỡ."
Qua một hồi nói chuyện, Lục Lập đã làm xong mì.
Nhìn thấy Lục Lập đích thân bê mì đến, mấy người Trân Hùng lập tức ngồi không yên từ dưới ghế đứng phắt dậy tự bê bát mì của mình nói: "Để em, để em."
Lục Lập cũng không khách khí, đưa mì cho mấy người bọn họ.
Trong đám có người khách sáo nói: “Anh Lục, sao không cùng ăn một bát mì với nhau?”
Lục Lập nhìn hắn một cái, lông mày nhẹ nhàng nhướng lên: "Hử?"
Trần Hùng gõ lên đầu người vừa nói một cái: "Quán mì này là của nhà anh Lục, còn đợi mày mời mới ăn sao! Nói linh tinh cái gì vậy!
"Ồ, đúng vậy." Người kia xoa xoa đầu cười ngượng, kinh sợ đến không nói lên lời.
Trân Hùng sau khi biết Lục Lập là cháu ngoại của bà ngoại Lục, trái tim cũng bất giác co lại.
Lục Lập gọi dì Lục là bà ngoại, Lâm Thanh Chỉ cũng gọi dì Lục là bà ngoại, như thế nói rõ lên điều gì? Nói rõ hai người chính là họ hàng là người một nhà al Vậy thì chắc chắn không phải mối quan hệ kia rồi!
Nếu như anh theo đuổi Lâm Thanh Chỉ, vậy thì anh không phải cùng với Lục Lập sẽ là...
Trân Hùng nhanh chóng lắc lắc đầu, không để cho bản thân phải nghĩ nhiều nữa mà chuyên tâm ăn mì.
Mấy người bọn họ ăn mì xong, Lâm Thanh Chỉ cùng mọi người cũng ăn xong.
Lục Lập và Lâm Thanh Chỉ phụ giúp dọn dẹp bàn ăn, bà nội Lâm và bà ngoại Lục ra đằng sau bếp bắt đầu làm mì, chuẩn bị mì bán buổi chiều.
Lục Lập quét mắt nhìn đến móng tay đầy màu sắc của Lâm Thanh Chỉ, tự giác tự mình đi rửa bát. Lục Lập vừa rời đi.
Trân Hùng đã sớm do dự từ lâu, lúc này cuối cùng cũng nắm bắt được cơ hội của mình: "Tiểu thư Thanh Chỉ, anh Lục là anh trai cô sao? Deu gọi bà ngoại, vậy thì nhất định là quan hệ anh em ruột rồi có phải không?”
"Anh tôi?" Lâm Thanh Chỉ nhướng mày, nghĩ đến điều gì đó liền cười đưa ra câu trả lời hợp lý: "Gan như vậy.'
Anh trai em cũng là anh trai nhỉ.
"Tiểu thư Thanh Chỉ, tôi tên Trần Hùng, tôi mấy ngày nay đều có..."
Lâm Thanh Chỉ cắt ngang: "Không cần khách khí."
"Vậy, vậy... Tôi gọi cô là Thanh... Thanh Chỉ... nhé." Hai từ này vừa được thốt ra từ miệng, Trần Hùng liên cảm thấy có chút xấu hổ tiếp tục nói: "Thanh Chỉ, cái bát này để ở..."
"Đưa cho tôi." Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng như sắt vang lên.
Trần Hùng giật mình, quay ra phía phát ra âm thanh đó nói: "Lục... Anh Lục!"
"Ăn no chưa?" Giọng Lục Lập âm trầm hỏi anh.
"Ăn, ăn no rồi..."
Có người nhìn ra rồi, đưa tay giật giật vạt áo của Trần Hùng, anh trai người ta còn ở đây, càng không nói người anh này lại là Lục Lập, làm anh rồi có thể để cho người ta theo đuổi em gái mình sao? Đồ ngốc!
Nghĩ ra nguyên nhân trên, anh ta liên cười nói với Lục Lập: “Anh Lục, vậy chúng tôi đi trước nhé." Nói rồi kéo theo Trân Hùng muốn rời đi.
Trân Hùng:... Anh vừa mới cùng cô gái trong lòng anh nói được vài câu, không cam tâm.
Anh muốn cách xa Lục Lập một chút, chuyển đến đứng cạnh Lâm Thanh Chỉ, tìm chuyện để nói: "Thanh Chỉ, của chúng tôi tất cả bao nhiêu tiền? Tôi..."
"Năm người, tất cả 1 tệ, đi thong thả không tiễn!" Lục Lập tranh trả lời.
Trân Hùng oán hận nhìn Lục Lập một cái, giống như nhìn một đoá hoa dại trên đường bị giam đạp dưới chân.
Cuối cùng anh rút ra 1 tệ muốn đưa cho Lâm Thanh Chỉ, nhưng Lục Lập đã nhanh một bước cầm lấy tiền lạnh lùng nói: "Đưa tôi là được rồi."
Trân Hùng...
Cuối cùng Trân Hùng không ng rời đi, quyến luyến nói với Lâm Thanh Chỉ: "Vậy, Thanh Chỉ tôi..."
"Cô ấy gọi là Lâm Thanh Chỉ." Lục Lập vô cảm chỉnh lại cho anh ta.
Trân Hùng...
Cả đám người nhìn thấy Lục Lập sắp tức giận rồi, nhanh chóng kéo Trần Hùng rời đi, Lục Lập ở đằng xa còn nghe thấy có người nói: “Anh cũng không xem tình hình thế nào, anh Lục Lập vẫn ở đó đấy, không nhìn thấy anh ấy không vui sao? Anh lần sau..."
Vẫn còn có lần sau sao...
Lục Lập nghe thấy mặt tối sầm lại.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận