Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 111
Chuong 111
Bước vào quán mì, không thấy Trần Hùng sắc mặt Lập Lục mới hơi hoàn hoãn đôi chút.
Hai người cùng nhau xách đồ về.
Lâm Thanh Chỉ nói: "Đặt vali ở đây đi." Di Lục nói bên trong đều là một ít quần áo và giày dép gửi cho cô, đều là phong cách thịnh hành gần đây ở Vịnh Loan.
Lâm Thanh Chỉ tò mò mở rương.
Lục Lập đang uống nước, thấy bộ đồ trên người Lâm Thanh Chỉ, suýt phun hết nước ra ngoài.
"Đây là cái quái gì vậy?! Đồi phong bại tục!" (Lối sống suy đồi, xấu xa, làm mất hết thuần phong mỹ tục của dân tộc và gia phong lễ giáo. )
"Mau vào thay ngay!"
Trái lại, Lâm Thanh Chỉ rất thích bộ váy này. Cánh tay thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, dưới cần cổ nhỏ nhắn là xương quai xanh tinh xảo, váy hai dây đỏ càng tôn lên làn da trắng như phát sáng.
Nhìn thấy sắc mặt đen sì của Lục Lập, trong mắt Lâm Thanh Chỉ hiện lên vẻ giảo hoạt. Cô liếm nhẹ khoé môi đỏ mọng, thanh âm trầm thấp châm chậm vang lên: "Anh không thích sao?"
Ngón tay thon dài khẽ lướt qua làn váy, mỗi cái nhấc tay đều giống như gãi nhẹ vào lòng người.
Lục Lập nhìn cô, không hiểu sao lại thấy căng thẳng, có chút lắp bắp: "Tôi... Tôi già rồi..."
Lâm Thanh Chỉ lườm anh một cái.
Trở về phòng, Lục Lập vừa bước vào liền nhìn thấy một bàn đầy chai chai lọ lọ, còn chủ nhân của đống mỹ phẩm kia thì đang ngồi tô tô vẽ vẽ.
Lục Lập muốn phát cáu: "Cô còn muốn trang điểm?!"
Lâm Thanh Chỉ học theo lời nhân viên bán mỹ phẩm, nhẹ nhàng bôi kem nền lên mặt, nhìn Lục Lập trong gương cất lời: 'Không phải muốn tụ tập sao?"
"Cần gì phải trang điểm?"
Đánh xong lớp nền, Lâm Thanh Chỉ bắt đầu cầm bút vẽ chân mày: "Cho đẹp."
Bàn về nhan sắc, Lâm Thanh Chỉ nhận số hai, không ai dám nhận số một. Cô lúc nào cũng phải là người đẹp nhất trong đám đông.
Lục Lập không còn lời nào để nói, chỉ lạnh lùng nhìn cô. Một lúc sau, vẫn không nhịn được: "Cô vốn dĩ đã đẹp lắm rồi."
Lâm Thanh Chỉ buông bút kẻ lông mày xuống, cầm lấy son môi soi gương tô son môi, nhớ tới lời nhân viên quầy nói cô lại lấy tay điểm lên mặt một chút, kế tiếp như được khai thông.
Nghe Lục Lập nói, cô liền nhớ tới chuyện Lục Lập lúc trước anh nói cô xấu xí: "Không phải anh nói tôi xấu sao."
Lục Lập: Anh sai rồi...
Lâm Thanh Chỉ vẽ xong, buông đồ trong tay xuống quay đầu nhìn về phía Lục Lập, hỏi về lớp trang điểm của mình: "Thế nào?”
Một khuôn mặt trắng, hai hàng lông mày đen thô, khuôn mặt đỏ hồng đột nhiên cứ như vậy đập vào mắt Lục Lập, tất cả những lời anh muốn nói trong nháy mắt đều bị kẹt lại, khóe miệng co giật một chút, lại run ray một chút.
Cuối cùng há miệng, vẫn không nói ra lời.
Lâm Thanh Chỉ quay đầu: "Không đẹp sao?"
Cô cầm lấy gương trên bàn, đi ra ngoài nhìn ánh mặt trời, dưới ánh sáng lớp trang điểm thô ráp hoàn toàn hiện ra.
Lâm Thanh Chỉ xem xong mặt đều đen, đây là cái gì! Cô đen mặt, dùng nước tẩy trang lau bỏ lớp trang điểm.
Quay đầu lại liên thấy biểu tình khó nói nên lời của Lục Lập.
Cô tức giận đưa tay túm lấy cổ áo Lục Lập, nhét dụng cụ vào trong tay anh cắn răng nói: "Anh trang điểm đi."
Lần đầu tiên có việc cô không thể làm, không tin rằng anh có thể làm được tốt hơn!
Lục Lập:... Đột nhiên trời giáng xuống tai họa.
Nhưng lúc này Lâm Thanh Chỉ rõ ràng mang theo sát khí, nếu anh cự tuyệt phỏng chừng sẽ bị đánh.
Nhìn cô nhắm mắt đem mặt ngửa lên.
Lục Lập siết chặt đồ đạc trong tay, trang điểm thì trang điểm.
Canh gà anh có thể hầm, trang điểm anh cũng làm được.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trước mặt, mặt ngẩng lên, Lục Lập cảm thấy không trang điểm có khả năng còn sẽ đẹp hơn.
Nhưng nhìn cô nhắm mắt chờ đợi, Lục Lập không nhãn tâm.
Anh đem kem nền đổ lên tay, sau đó bắt đầu bôi lên mặt Lâm Thanh Chỉ, nhưng có đánh thế nào cũng đánh không đều, nơi này một khối, nơi đó một khối, qua một hồi lâu trán Lục Lập đều khẩn trương đến toát ra một tâng mồ hôi.
"Thoa xong chưa?" Lâm Thanh Chỉ đang nhắm mắt hỏi.
Lục Lập nghẹn nước miếng, miễn cưỡng nói: "Được rồi, được rồi."
“Tôi xem một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận