Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 131
Chuong 131
Lâm Thanh Chỉ cho miếng trứng hấp vào mồm của mình, đưa chiếc thìa không lên ra hiệu cho anh nói đi.
Lục Lập đột nhiên bị đưa lên phát biểu trước:...
Có điều anh vẫn cố gắng nâng cằm của mình lên, ưỡn ngực khiến cho bản thân có khí chất một chút rồi nói: "Đàn ông chính là như vậy, lúc uống sau thường nói năng lộn xộn."
Nói xong anh nhìn cô lại ho lên một tiếng hỏi: "Cô hiểu không!"
Lâm Thanh Chỉ nhìn anh giống như kẻ thần kinh một cái, đưa chiếc thìa sứ có trứng hấp về phía anh: Anh ăn không?”
Động tác này của cô lập tức khiến cho Lục Lập nhớ lại, tối hôm qua cô đút xong cơm, anh còn một màn đuổi theo, thật là không dám tin, anh cảm thấy anh nhất định bị người khác nhập rồi!
"Tôi khuyên cô nên thu hồi những suy nghĩ đó của cô lại, đàn ông ăn cơm không cần đút! Cô tính toán như vậy cũng không thể lay động được tôi!"
Anh sẽ không dễ dàng bị bắt được, thật sự.
Lâm Thanh Chỉ không để ý cái người sáng sớm đã phát điên kia, đem thìa sứ trên tay thu về, đưa vào miệng của mình.
Lục Lập nhìn người tối hôm qua còn nói muốn đút cho anh, hôm nay lại lạnh lùng nhìn anh ăn cơm một mình, trong lòng đau đớn tột đỉnh, quả nhiên đàn bà đều là cái đồ lừa đảo.
Anh tự động bỏ qua việc chính mình đã từ chối.
Trong đầu anh bừng tỉnh thông suốt như thám tử, quả nhiên...
Anh biết rằng tất cả đều là giả dối!
Tối hôm qua người này nhất định đối với anh không kiên nhẫn, cho nên mới dỗ anh như vậy.
Ha, đàn bà, anh coi như đã nhìn thấu rồi.
Anh nhìn chằm chằm cái người đang tự ăn cơm kia một cái, sau đó cũng bước đến ngồi xuống.
Cô lạnh lùng, anh so với cô còn lạnh lùng hơn.
Một buổi sáng, Lục Lập làm loạn giống như một đứa trẻ con, có lúc hừ lạnh một tiếng, có lúc lại cố ý làm ra động tác gì đó, giống như muốn thu hút sự chú ý của người nào vậy, để khiến cô phải hỏi anh một câu.
Nhưng mà...
Lâm Thanh Chỉ ăn xong bữa sáng, liền đi thẳng về phòng của mình.
Cô đồng ý sửa sách cho nhà họ Hồ mà vẫn chưa sửa xong, có điều, chỗ hỏng cũng không còn nhiều nữa, mấy chỗ khó thì đã sửa xong rồi cho nên về sau tốc độ sửa có lẽ cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Cố gắng sửa tất cả các trang sách một lượt, sau khi lau khô rồi cùng ép chúng lại với nhau.
Mấy ngày trước nhà họ Hồ còn gửi đến một cái máy để ép sách, cô muốn thử xem như thế nào, loại máy đấy cô vẫn chưa dùng bao giờ.
Lục Lập nhìn cái người ăn xong liền đi ngay kia, lại nhìn bát không trên bàn càng khẳng định thêm suy nghĩ trong lòng.
Chắc chắn, những gì người này làm tối hôm qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ không muốn đối phó với người say rượu, nhưng thực ra là đang ghê tởm anh và chiếu cố anh thôi.
Cái gì mà dễ thương, cái gì mà dễ sời
Hôm nay còn không phải là anh rửa bát sao!
Bằng chứng rõ ràng!
Cho nên nói đàn bà đều là đồ lừa đảo, sau này anh sẽ không dễ dàng tin tưởng nữa!
Không đúng, anh căn bản là chưa từng tin tưởng mài
Trong phòng, Lâm Thanh Chỉ khéo léo dùng một chiếc bàn chải nhúng bột giấy và nước để chải lỗ trên tờ giấy, sau đó lấy một tờ giấy cùng kích cỡ ấn lên đó, vuốt cho phẳng, phải khiến nó thật phẳng.
Khi Lục Lập đến liên nhìn thấy cảnh cô đang tập trung vào công việc.
Cô gái này chỉ có lúc này mới có thể tập trung được, trong mắt dường như không có gì khác.
Qua một lúc, trên khuôn mặt trắng sứ bỗng có một sợi tóc đen rơi xuống.
Lâm Thanh Chỉ nhìn sách ở trong tay cau mày, đầu không ngẩng lên nói: "Lấy sợi tóc ra giúp em."
"vò"
Lục Lập lên tiếng bước qua, đưa tay vén sợi tóc ra sau tai cô, động tác giống như đã làm hàng trăm lần vậy, vô cùng thành thục.
Lục Lập nhìn mái tóc xõa được buộc sau đầu của cô, vươn tay cởi bỏ sợi dây buộc phía trên đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận