Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 147

Chuong 147Chuong 147
Chuong 147
Công việc trong tay Lục Lập thật vất vả mới chấm dứt, anh vừa trở về tìm người liền nghe thấy tin cô đi học.
22! Đi học
Anh quên mất chuyện này!
Lâm Thanh Chỉ tan học, theo dòng người đi ra ngoài cổng trường, trường học có lớp tự học buổi tối, học sinh ngoại trú có thể lựa chọn về nhà tự học, Lâm Thanh Chỉ chính là học sinh ngoại trú.
Cô vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Lục Lập đang dắt xe đạp đứng ở cổng, có chút vui vẻ, vừa định đi qua.
Không nghĩ tới có người động tác nhanh hơn cô.
“Anh Lập Lục! ! Anh trở về rồi sao -" Hoàng Kim Tâm hô to một tiếng, liền vui vẻ xông lên.
Lâm Thanh Chỉ nhướng mày, Lục Lập... Anh?
Hoàng Kim Tâm trong nháy mắt nhào tới, Lập Lục bị dọa dứt khoát tránh ra sau, sau đó liên vội vã nhìn vê phía Lâm Thanh Chỉ nhanh chóng giải thích: “Anh không biết cô ta."
Hoàng Kim Tâm nghe nói như vậy, cũng quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ đang đứng ở phía đó, cũng hiểu được những lời Lục Lập là nói với cô, nhất thời cũng có chút mất hứng, bĩu môi nói: "Anh Lập Lục, tại sao anh có thể nói không biết em chứ, anh thật quá đáng."
Lục Lập nhảy dựng lên, vội vàng lui về phía sau một bước: "CO là ai?"
Lâm Thanh Chỉ so với anh nói chuyện càng trực tiếp hơn, cô tiến lên ôm eo của Lục Lập, nhìn về phía cô ta nhướng mày nói: "Tại sao cô lại gọi người đàn ông của tôi là anh trai."
Hoàng Kim Tâm chỉ là một cô gái nhỏ, nghe Lâm Thanh Chỉ nói trong nháy mắt hai má liền đỏ lên, dậm chân nói: "Cái gì là người đàn ông, người đàn ông của cậu chứ, thật không biết xấu hổ."
Lục Lập không hài lòng, nhíu mày: “Cô im miệng."
Anh bị ôm một lời cũng không nói.
Hoàng Kim Tâm bị hai người thay nhau chặn họng, liền cảm thấy mất hứng, cô ta mở to mắt nhìn Lập Lục: "Anh Lục Lập, anh thay đổi, trước kia anh vẫn thường dắt em đi chơi mà."
"Không thể nào, tôi không có." Nghe Hoàng Kim Tâm nói, Lục Lập hoảng sợ vội vàng nhìn ve phía Lâm Thanh Chỉ phủ nhận.
Hoàng Kim nóng lòng muốn Lục Lập nhớ lại: "Anh đã quên rồi sao, lúc còn nhỏ chúng ta chơi trong đại viện anh làm tư lệnh, em làm lính của anh, anh đi tới đâu cũng đều mang theo em, em là Hoàng Kim Tâm nè."
Lục Lập: "Cô có tên là Hoàng Kim Ngân thì cũng không liên quan tới tôi, tôi trong đại viện chơi với rất nhiều người, tránh xa tôi ra một chút."
Không hiểu sao anh sợ Lâm Thanh Chỉ hiểu lâm sẽ tức giận.
Lâm Thanh Chỉ đặt cặp sách trong tay anh, vịn ghế sau nhảy lên xe, thản nhiên nói: "Về nhà."
Cô đến một ánh mắt cũng lười nhìn Hoàng Kim Tâm, cô biết cô ta là ai, Hoàng Kim Tâm trong cuốn sách này vốn là nữ chính, khó trách cô luôn có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, cô ta trong thế giới này vốn có tính cách của một nữ chính, có được sự đáng yêu trời cho, cô cũng không quan tâm.
Lục Lập tự nhiên khoác chiếc cặp màu đỏ trên lưng, đôi chân dài nhẹ nhàng ngồi lên xe đạp, chân đạp một cái, xe đạp liền lăn bánh dời đi.
Hoàng Kim Tâm giống như một tên hề đang diễn trò vậy, bị quăng sang một bên, làm cô ta tức tới dậm chân: “Anh Lập Lục thật là quá đáng mà."
Lục Lập vừa đạp xe vừa lo lắng trong lòng, nghĩ cách xem nên giải thích như thế nào.
Nhưng đột nhiên, anh phát hiện, người phía sau hình như không có ý muốn hỏi, giống như không quan tâm vậy.
Trong lòng anh lại có chút không vui.
Đạp xe một hồi anh liền hậm hực nói: "Em không muốn hỏi anh và cô ta có quan hệ gì sao."
Nghe anh nói, Lâm Thanh Chỉ vòng tay thắt lưng anh, nhẹ nhàng đặt tay trên bụng anh: "Có thể có quan hệ gì chứ, anh sẽ không đâu." Về điểm này, Lâm Thanh Chỉ chưa từng hoài nghỉ Lục Tiểu Lập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận