Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 56:
Chuong 56:
Lục Lập lau miệng mình, sau đó bình tĩnh lấy nắp đậy canh gà lại: "Mùi vị này, có lẽ đều không hợp miệng của cả cô và tôi."
Lâm Thanh Chỉ võ võ bả vai anh: "Cố lên."
Diễn biến nhỏ này, cứ như vậy yên bình mà trôi qua.
Nhưng Lâm Thanh Chỉ sau đó lại không biết rằng, chính vì chuyện nhỏ trên mà gà nhà bà ngoại Lục đều bị Lục Lập lạch cạch giết chết, thề sống chết phải nấu được một nồi canh gà ăn thật ngon, Tôn Minh Thiên cũng vì thế mà uống canh gà đến mức xuất hiện bóng ma.
Sau khi rất nhiều con gà hy sinh, Lục Lập cuối cùng cũng đã tự mình làm hoàn thành được một phần canh gà ngon miệng.
Ngày hôm sau, anh tràn đầy tự tin xách canh gà đến nhà Lâm Thanh Chỉ.
Anh vừa đi tới cửa nhà họ Lâm, đã nghe thấy một trận cãi cọ ồn ào.
Lâm Thanh Chỉ một chân đứng ở cửa, cởi giày trên chân quăng thẳng vào mặt Lưu Đinh Đinh.
"Muốn gả bà tự mình đi gả."
"Còn dám đến làm phiền tôi, tôi liền giết chết bà."
Lâm Thanh Chỉ xoay xoay cổ tay một chút, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, những người này giống y như ruồi nhặng, suốt ngày cứ ong ong trước mặt thật phiên phức.
Nếu không phải sợ bà nội của cô lại cần nhằn, cô đã trực tiếp đánh gãy chân người đối diện, khiến bà không dám tới cửa nữa.
Lưu Đinh Đinh cũng có chút tức giận, bà biết gần đây bà nội Lâm đang hỏi thăm chuyện của nhà họ Hồ, còn tưởng rằng Lâm Thanh Chỉ cũng đã biết chuyện, sợ bà nội Lâm thật sự hỏi thăm ra thứ gì đó cho nên muốn thừa dịp bà nội Lâm đi ra ngoài liền chạy đến muốn nhanh chóng thu thập Lâm Thanh Chỉ.
Đấn lúc đó chỉ cần trực tiếp nhét vào kiều hoa, một đường gả thẳng qua là được.
Không ngờ tới con nhỏ cứng đầu này thế mà lại dâu muối đều không vào, nói động thủ liền động thủ.
Nhưng trên mặt vẫn như cũ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hiền lành: "Cháu xem cân nhắc lại một chút, dù sao bà nội cháu cũng lớn tuổi rồi, cháu..."
Bốp!
Một đôi giày khác lần nữa đập vào mặt bà.
Lâm Thanh Chỉ mặt không chút thay đổi: "Tôi hiện tại muốn giết chết bà."
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, giống như đây chỉ là một vấn đề nhỏ.
Ánh mắt của cô làm cho Lưu Đinh Đinh không hiểu sao lại run rẩy cả người, muốn kiềm chế nở thêm một nụ cười nhưng kéo miệng như thế nào cũng không ra được, cuối cùng chỉ có thể bước nhanh rời đi.
Đối mặt với loại người này, chuyện mà Lâm Thanh Chỉ muốn làm nhất chính là bóp cổ bà ta, vặn vẹo, trong nháy mắt mới có thể thanh tịnh.
Nhưng nhớ lại lần trước bị bà nội Lâm lải nhải nói với mình rất nhiều, Lâm Thanh Chỉ mới miễn cưỡng không ra tay. Lục Lập nhìn Lưu Đinh Đinh đi xa, có chút nghi hoặc vừa tiến vào vừa hỏi: "Bà ta đến đây làm gì vậy?"
Lâm Thanh Chỉ thản nhiên nói: Muốn tìm chết."
Lục Lập nghe thấy lời này của cô theo bản năng nhíu mày, càng ở chung lâu ngày anh càng phát hiện ra một chuyện, đó chính là cô đối với sinh mệnh dường như không có bất kỳ kính sợ nào, bất luận là của người khác hay của mình.
Sinh tử qua mắt cô giống như là chỉ giãm chết một con kiến, có đôi khi máu lạnh tựa như một người máy.
Lục Lập Chính nhìn cô nghiêm túc: "Giết người là vi phạm pháp luật."
Lâm Thanh Chỉ nhún vai: "Ừ”"
Nhìn cô như vậy Lục Lập liền ngay lập tức nhíu mày, chậm rãi thăm dò nói: "Cô có biết nếu phạm pháp sẽ có kết cuộc gì không?”
Lâm Thanh Chỉ nghiêng đầu: "Kết cuộc gì?"
"Cô có thể sẽ bị xử tử.
Lâm Thanh Chỉ: ...
Nghiêm trọng như vậy thật sao?
"Thôi quên đi, chỉ là hù dọa bà ta mà thôi."
Lục Lập nhìn cô một cái: "Nếu chỉ là hù dọa thì được."
Lâm Thanh Chỉ uống canh gà Lục Lập đưa tới, lần này không có phun ra mà cẩn thận hồi tưởng lại, một cỗ hương vị quen thuộc từ miệng chảy vào phổi, cả cơ thể trong nháy mắt đều ấm lên, phiên não vừa rồi đối với thế giới này trong nháy mắt hình như cũng đã theo đó mà bị xua tan đi không còn.
Lâm Thanh Chỉ nện nát miệng: "Không tệ."
Nghe được lời khen ngợi, Lục Lập khẽ nâng cằm lên.
Tất cả các trang sách đều đã được sửa chữa xong, hiện tại đang phơi khô, chỉ cần đợi sau khi thu lại, tìm đồ đạc ép phẳng là đã hoàn thành.
Trong lúc Lâm Thanh Chỉ và Lục Lập đang dùng bút chì đánh số thứ tự để sắp xếp trang sách, đột nhiên ngoài cửa có một ông cụ tiến vào.
Ông cụ đầu đầy tóc bạc, chống nạng, dưới sự dìu đỡ của một thanh niên, gõ cửa gỗ nhà họ Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận