Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chương 93:
Chuong 93:
Vừa nói xong, cửa hộp đêm bị đẩy ra.
Là một cô gái trang điểm rất đậm đi giây cao gót, cộc cộc cộc trực tiếp bước đến đến chỗ Trân Hải Thanh hỏi: "Hải Thanh, sao anh lại ở đây, em tìm anh rất lâu rồi đấy."
Trân Hải Thanh giật mình, cậu kinh ngạc nhìn sang Lưu Khánh: "Anh Khánh, không phải anh nói cô ấy không đến sao?"
Lưu Khánh xua tay: “Anh cản rồi, nhưng cản không được."
Trần Hải Thanh sợ hãi quay đầu bỏ chạy, Lưu Tinh Tinh đi giầy cao gót đuổi theo ở phía sau vang lên mấy tiếng cộc cộc: "Trân Thanh Hải, anh nói muốn lấy em cơ mà, sao anh lại chạy!"
Người đến như gió, rồi lại đi như gió.
Lục Lập nhìn hai người vừa đi mở to hai mắt hỏi: "Đó là Lưu Tỉnh Tỉnh sao?"
Lưu Khánh cười cot: "Nó nghe nói Trần Thanh Hải đang thích một người biết trang điểm, nên nó cũng ngày ngày trang điểm thành bộ dạng cậu vừa nhìn thấy."
Lưu Khánh nhìn người ở phía cửa lắc đầu: "Cũng không biết Lưu gia quản như thế nào, người lại biến thành bộ dạng như vậy, giống như một kẻ điên."
Tôn Minh Thiên cũng ở một bên cảm thán: "Trân Thanh Hải cũng là một tên đáng sợ, lúc cậu ta thích tát cậu ta một cái cậu ta cũng vui, bây giờ không thích nữa Lưu Tinh Tinh có bám lấy thế nào cậu ta cũng không cần”
Lập Lục ngồi một bên không biết là đang nghĩ cái gì, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Anh đưa tay ra lấy ly rượu ở trên bàn uống uc một cái xuống cổ họng, sảng khoái nói: "Đúng, đuổi theo muốn tôi cưới cũng không được! Đàn ông phải đỉnh thiên lập địa!"
Lưu Khánh và Tôn Thiên Minh đồng thời quay sang nhìn anh, khuôn mặt tỏ ra không hiểu, Lục Lập lẽ nào uống một ly liền say rồi sao?
Lục Lập lúc này lại không biết suy nghĩ của bọn họ, sau đó anh còn vỗ vai Lưu Khánh tán thưởng nói: "Buổi yến tiệc này đúng là không tồi."
Ở nơi này, anh dường như đã nhìn thấy được bộ dạng hối hận sau này của Lâm Thanh Chỉ.
Lúc trở về, Lục Lập còn chưa vào nhà đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở bên trong, anh sờ túi trên túi dưới mới phát hiện ra mình quên đem theo chìa khoá
Anh đưa tay lên gõ cửa.
Vừa đúng lúc cửa bị mở ra, Lục Lập nhất thời không phòng bị liền bị đập vào mặt.
Người mở cửa lúc này mới ý thức được.
Bichl
Phốc!
Lục lập một thân hậm hực ngồi ở dưới đất.
Tất cả những người ở trong phòng lúc bây giờ mới đều nhìn ra cửa.
Lâm Thanh Chỉ cũng cau mày nhìn cái người đang ngồi ở trên mặt đất hỏi: "Có đau không?" Lục Lập cắn răng: "Cô nói xem?”
Nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ, anh nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy: "Tại sao cô lại ở nhà tôi! Hừ." Nói rồi lại nhanh chóng xoa xoa cái eo của mình, anh ngã cũng không phải nhẹ.
Người nhà họ Lục nhìn thấy cảnh tượng này xong lại quay đầu lại tiếp tục công việc trong tay.
Chỉ có Lục mẹ là nhìn con trai rồi cười: "La mẹ mời đến, người ta cứu con nhà chúng ta vẫn chưa cảm ơn, vừa hay bà ngoại con và dì Lâm gọi điện nói đến chuyện làm sủi cảo nên mẹ mới mời đến cùng nhau ăn sủi cảo."
Lục Lập nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy trên bàn ăn bằng gỗ bày không ít đồ ăn và mỳ, trên tay mọi người đều đang bận, đến cả cha Lục ba và anh cả Lục cũng đều đang phụ giúp.
Nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ anh liền nhớ đến chuyện ngày hôm đó, có chút không tự nhiên nhưng vẫn mặt đối mặt cố gắng giữ tinh thần bình tĩnh: "Tôi đi lên phòng trước, lát nữa cũng sẽ xuống phụ giúp mọi người sau.
Nói rồi chân liên muốn đi thằng lên lầu, ai biết rằng góc áo đã bị người khác kéo lấy.
Lâm Thanh Chỉ hạ thấp giọng nói: "Có phải anh đã uống rượu đúng không?"
Lục Lập kéo tay cô ra liền nhanh chân chạy lên lầu.
Anh uống rượu đấy thì làm sao.
Nghĩ đến liền muốn chạy nhanh hơn.
Lâm Thanh Chỉ nhìn bóng lưng của anh nheo nheo con mắt, đi uống rượu tại sao lại không gọi cô?
Người nhà họ Lục hình như không chú ý đến hành động nhỏ của hai người bọn họ, cả nhà bọn họ đối với Lâm Thanh Chỉ đều đã sớm có sự chấp thuận, con trai lớn thì không mong chờ gì được nữa rồi cho nên phải thật mạnh mẽ với con trai nhỏ, bọn họ nhất định không thể lùi bước.
Lúc này, đầu bếp chính là bà ngoại Lục cùng bà nội Lâm đang làm nhân bánh ở trong bếp cất giọng gọi Lâm Thanh Chỉ vào phụ giúp.
"Đến đây." Lâm Thanh Chỉ đi vê hướng nhà bếp.
Khi Lục Lập xuống dưới, ánh mắt quét qua một vòng đều không tìm thấy cô liền dùng sắc mặt tự nhiên hỏi: "Mọi người còn lại đâu hết rồi?"
Mẹ Lục cười tủm tỉm nói: "Mau đến phụ giúp đi, Lâm Thanh Chỉ vừa vào bếp giúp làm nhân bánh rồi."
Lục Lập hắng giọng: "Ai hỏi cô ấy chứ."
Mẹ Lục nhìn dáng vẻ ngan chết miệng vẫn cứng của con trai, liền cười cười không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận