Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 130
Chuong 130
Lâm Thanh Chỉ lặp đi lặp lại hai chữ "không đau" không biết bao nhiêu lần, ngap nước mắt cũng muốn chảy ra, liên nghe anh phào nhẹ nhõm oán giận: "Em thật sự quá yếu đuối..."
Lâm Thanh Chỉ đột nhiên yếu đuối: ...
Buổi sáng, mặt trời dần dân mọc lên từ phía đông, mang theo những tia nắng chiếu vào trong sân, ánh nắng nhàn nhạt từ kính cửa sổ chiếu vào trong, treo lên trên giường chiếu lên trên mặt người.
Một đêm say rượu, đầu của Lục Lập đương nhiên có chút rối bời và đau nhức, anh cau mày từ trên giường ngồi dậy, đưa tay lên bóp bóp hai bên thái dương, ký ức tối hôm qua có chút mơ hồ.
Anh kéo chăn ra bước xuống giường, muốn vào nhà vệ sinh.
"Két" một tiếng, hai cánh cửa đồng thời mở ra.
Đột nhiên, bốn mắt nhìn nhau.
Ngay lập tức,ầm'một bên cánh cửa bị đóng lại, giống như một cơn lốc xoáy thổi qua.
Lâm Thanh Chỉ nhìn cánh cửa phòng đột nhiên đóng lại lông mày giật giật.
Trong phòng, Lục Lập dựa vào sau cánh cửa, trong lòng như có lốc xoáy lạnh lẽo cuộn trào, giữa cuồng phong, trái tim như bị dao gió hòa hoãn, như sắp rỉ máu.
Anh nhớ lại: ”...'
"Này! Em đấy."
"... Anh ta có thể dễ chạm vào anh sao?"
"... Anh là đồ dễ thương của em..."
".. Phù phù còn đau không?”
Cứ như vậy, những ký ức ùa về trong anh như thuỷ triều và mỗi khi anh nhớ đến một từ, tai anh lại đỏ một chút rồi lại đỏ hơn một chút.
Cho đến khi tất cả ký ức đều được nhớ lại, toàn thân Lục Lập giống như một quả trứng bị nhuộm đỏ sau khi bị đốt cháy thì nóng như thiêu như đốt.
Tối qua anh trúng độc rồi sao? Tại sao lại có thể nói ra những lời đó?
Vừa nghĩ đến, những lời nói năng lộn xộn cợt nhả đó của anh, hàm răng sau của anh nghiến muốn nát ra rồi.
Anh tồi tệ vậy sao, những câu nói đó có thể nói ra cợt nhả như vậy!
Lục Lập bây giờ thật sự muốn chui lại vào cơn say đêm qua, đem cái người nói năng lộn xộn đó đánh cho một trận.
Đồ vô dụng, quên mất bản thân chỉ là thế thân rồi sao, dễ thương thì có tác dụng gì! Dễ thương còn không phải là... Không đúng, không! Anh không thấy gì lạ khi tỏa ra dễ thương cải Trong lòng Lục Lập gao thét mắng chửi một trận, trong lòng anh giống như giáng xuống một quả tạ lớn, một lần lại một lân muốn đánh chết cái người nói ra những lời đó.
Thế nhưng người nói những lời đó cứ hệt như tiểu Cường đánh cũng không chết, bật lên hết lân này đến lần khác.
Toàn thân Lục Lập lại có chút nóng nảy thở hổn hển, trên mặt đỏ rực lên mãi không het.
Anh không ra ngoài nữa rồi, thế nhưng... Anh muốn đi vệ sinh...
Lục Lập không ngờ rằng anh cũng có ngày bị người khác doạ cho không dám đi về sinh, thực sự đạo lý làm điều tốt sẽ có hồi báo, luật nhân quả không trừ một ai.
Sau khi Lâm Thanh Chỉ rửa mặt xong, liền từ nhà bếp lấy ra một bữa sáng ngon lành.
Lúc này, ánh mắt trời đã lên rất cao rồi, đang dần di chuyển về phía nam, ánh nắng cũng so với lúc sáng sớm mạnh hơn rất nhiều, tối hôm qua hai người ngủ rất muộn nên hôm nay dậy cũng hơi muộn, hiện tại đã hơn nửa buổi sáng.
Buổi sáng bà nội Lâm hâm nóng bánh bao, xào một đĩa dưa chua và hấp một bát trứng hấp.
Lâm Thanh Chỉ lấy một cái bánh bao ăn cùng với dưa chuột xào chua cay, mấy món ăn này vào buổi sáng đều là món khai vị.
Sau khi nhai hết bánh bao, cô đưa tay ra gắp trứng hấp, chiếc thìa sứ thấm vào lớp bọt phía trên tan chảy thành quả trứng hấp vàng tươi, cô múc một thìa đầy ắp làm quả trứng rung nhẹ trên chiếc thìa sứ, người nhìn cũng phát thèm.
Đúng lúc Lâm Thanh Chỉ vừa muốn đưa vào trong miệng của mình thì "Phanh." Tiếng bước chân nặng nề đột nhiên bước vào, kèm theo một tiếng ho kinh thiên động địa.
"Kengl"
"AI
Lâm Thanh Chỉ cầm chiếc thìa sứ nhìn người đang đi vào.
Vừa ngẩng đầu lên cô đã thấy vẻ mặt của Lục Lập như muốn nói "Tôi có chuyện muốn nói".
Bạn cần đăng nhập để bình luận