Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 182

Chuong 182Chuong 182
Chuong 182
Lục Lập nhìn Lâm Thanh Chỉ, hít vào một hơi thật mạnh, giống như là đang quyết định làm cái gì đó rất quan trọng.
Anh muốn hỏi cô.
"Cô nói muốn ngủ với bao nhiêu người”
"Có phải cô coi anh chỉ là thế thân không”
"Cô có phải vốn dĩ không thích anh không”
"Bao giờ thì cô sẽ kết hôn với anh”
Thế nhưng cuối cùng anh chỉ có thể kéo tay cô tủi thân nói: "Đến bao giờ em mới cho anh một danh phận?”
Lâm Thanh Chỉ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng lại bị hành động đột ngột của Lục Lập làm cho bất ngờ.
"Kết hôn có cái gì tốt chứ? Lâm Thanh Chỉ có chút không hiểu.
"Em đều đã đi xem mắt rồi, em có phải không muốn kết hôn với anh không?" Lục Lập tâm gan đau đớn tức giận nói.
"Em không có, em chỉ là đến để trả lại sách đã mượn." Lâm Thanh Chỉ giải thích.
"Viện cớ, lúc đó tại sao em không hỏi anh mượn sách?" Lục Lập không tin.
"Đây là do bà nội mượn về."
"Ôh." Lục Lập dừng một chút, sau đó cau mày tiếp tục nào loạn trong phòng: "Bà nội tại sao không tìm anh mượn?"
Lâm Thanh Chỉ: "..."
Chuyện xảy ra ngày hôm nay thực ra chỉ là một ngòi nổ, anh luôn lo lắng cô sẽ biến mất không thể giải thích được.
Anh muốn kết hôn.
Sau đó vào một ngày nắng đẹp, dù cố ý hay vô ý mà Lục Lập bắt đầu quyến rũ Lâm Thanh Chỉ, không ngần ngại dùng sức hút của đàn ông để khiến cô bối rối, thế nhưng Lâm Thanh Chỉ giống như một vị phật, căn bản là không hề động tâm.
Cô vô cảm đưa tay kéo gấu áo của anh xuống dường như là anh vô tình kéo lên: "Đừng để bị cảm lạnh."
Lục Lập:...
Tốt thôi.
Quả nhiên đạt được rồi, anh liền mất hết lực hấp dẫn rồi, cho nên tối hôm đó lẽ ra anh nên giữ gìn.
Sự hối hận trong lòng anh luôn dâng lên ngập tràn.
Lâm Thanh Chỉ quay người muốn rời đi, đột nhiên nhớ ra cái gì, cô sờ tay vào túi quần lấy ra một sợi dây chuyền cá gõ, vất qua cho Lục Lập nói: "Cái này cho anh." Lục Lập vô thức đưa tay bắt lấy, khi nhìn rõ món đồ trong tay, đồng tử của anh liền co rút mạnh.
Soi dây chuyền này tại sao lại xuất hiện ở đây!
Anh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Chỉ, giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Tại sao em lại có thứ này?"
Lục Lập không sao tả được đây là cảm giác gì, cầm cá gỗ này lật qua lại lòng anh như được rửa sạch, vội vàng muốn tìm một bước đột phá mới.
Lâm Thanh Chỉ quay đầu hoài nghi nhìn Lục Lập không hiểu tại sao anh lại phản ứng mạnh như vậy, tùy tiện nói: 'Em đã khắc nó'.
"... Em khắc sao?"
Trong lúc này Lục Lập có hàng vạn câu để nói, cũng có nhiều điều muốn nói.
"Đồ em khắc phải lại xuất hiện trong mơ của anh?"
"Tại sao em lại khắc cái này?"
"Em khắc nó vào lúc nào?"
Thế nhưng tất cả những lời muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng, khiến anh cảm thấy bế tắc.
Lúc này, cánh cửa gỗ khép hờ đột ngột bị đẩy ra, Tôn Minh Thiên xách cặp lồng cơm di vào, giọng nói nhất thời cao vút: "Anh Lục, bà nội bảo em tiện đường mang cơm về cho hai người."
Tôn Minh Thiên hôm nay vốn hẹn người khác cùng nhau đi chơi, lúc đi qua quán mỳ liền tiện thể vào quán chào hỏi một câu, kết quả bà nội Lâm giữ hắn lại ăn cơm, hắn không từ chối được nên chỉ nói giúp Lục Lập mang cơm về để bọn họ cùng ăn, nói như vậy mới có thể đi được.
Hắn không chú ý đến thần sắc của Lục Lập không đúng, cười rồi đặt hộp cơm lên bàn nói: "Anh Lục, Thanh Chỉ, cơm em để ở đây, em còn có việc đi trước nhé."
Nhưng lúc hắn quay người rời đi liền nhìn thấy món đồ trong tay Lục Lập.
Đồ vật đó chính là sợi dây hình vòng cổ, lại nhìn đến sắc mặt của Lục Lập, ngày lập tức liên tưởng đến món đồ mà Lục Lập từ nhỏ đến giờ đang tìm kiếm.
Hắn chỉ vào sợi dây chuyền kinh ngạc nói: “Anh Lục, anh vẫn luôn tìm lẽ nào chính là cái này sao?
Một sợi dây chuyên không đáng tiền được làm bằng gỗ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận