Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 127
Chuong 127
Nghe nói như vậy, Lâm Thanh Chỉ quay đầu lại nhìn ve phía người say rượu "thường nói lời thật lòng" kia, nhướng mày nói: “Anh muốn ăn cơm em nấu?"
Bản thân cô còn không dám ăn.
Nghe thấy cô nói vậy, Lục Lập sửng sốt một chút, phản ứng lại, trong nháy mắt nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Muốn."
Nhìn vẻ mặt "Anh muốn ăn cơm em nấu là nể mặt em rồi." Lâm Thanh Chỉ chậc lưỡi nhún vai nói: "Vậy được, ngày mai em làm cho anh ăn.
Nói xong Lâm Thanh Chỉ bưng chén đến bên cạnh bồn rửa chén, cô mở vòi nước ra, cầm lấy miếng rửa chén treo ở một bên bắt đầu rửa chén.
Lục Lập nhìn người rửa chén, giống như nhớ tới cái gì đó, đưa tay ôm lấy thắt lưng Lâm Thanh Chỉ, còn không quên phẫn nộ nói: "Luc anh rửa chén em đột nhiên ôm anh, bây giờ anh cũng muốn ôm em ."
Lâm Thanh Chỉ nhìn thoáng qua thấy trên eo xuất hiện hai cánh tay, bên cạnh cổ cũng xuất hiện thêm một cái đầu.
Nhưng cũng không để ý, thu hồi tâm mắt, cúi đầu tiếp tục rửa chén.
Không cần nói đạo lý với Lục Lập, lúc anh đang say anh chính là đạo lý.
Lục Lập nghiêm mặt ôm người, nghiêng đầu lắng lặng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Chỉ.
Anh phát hiện lông mi nhỏ của cô đen bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, đôi môi nhỏ đỏ thắm, cả người tựa như một loại trái cây mê người.
Anh nhìn, nhìn, sau đó cúi đầu tiến lại gần.
Lâm Thanh Chỉ đang rửa chén, thấy anh đột nhiên tiến lại gần, liền muốn đuổi người: "Đừng..."
Nhưng mà, lời cô còn chưa dứt, môi liền bị chặn lại, trong nháy mắt một luồng ấm áp chen vào, dường như sớm đã gấp gáp không đợi được nữa
Bàn tay màu lúa mạch gắt gao siết chặt chiếc eo nhỏ, dán vào bên người.
Lục Lập chuyên tâm thưởng thức mỹ thực của anh, vừa hung hăng vừa tàn nhẫn giống như bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Trong phòng bếp, mơ hồ có tiếng nước khác vang lên.
Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Chỉ mới mạnh mẽ đẩy người ra, hơi thở chút gấp gấp, cách xa Lục Lập một chút.
Cô nhìn anh cau mày lại muốn tiến lại gần, vội vàng lấy tay chống người anh lại, nghiêng đầu quát nhẹ: "Thành thật một chút, chén của em còn chưa rửa xong đâu."
Lục Lập giống như không nghe thấy, quay đầu cô lại cúi đầu cứng rắn tiến lại gần.
Dưới ánh đèn màu vàng, Lâm Thanh Chỉ choáng váng đến thân thể deu mềm nhũn, cô đưa tay muốn đẩy người ra, nhưng người như bị rút hết khí lực căn bản không ngăn được người đàn ông đang mất khống chế này.
Lục Lập khóa chặt người trong lòng anh, một chút cũng không muốn buông. Đột nhiên, anh "ah" lên một tiếng đau đớn, mãnh liệt buông người ra.
Lục Lập không dám tin nhìn va phía người cắn anh: "Em cắn anh! Em vậy mà lại cắn anh!" Ngữ khí của anh vừa mang chút kinh ngạc lại có chút ủy khuất khó tả.
Nói xong anh cũng không đợi Lâm Thanh Chỉ trả lời, liên nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ đau đớn chỉ trích: "Em có phải là ghét bỏ anh già?! Em có phải là muốn đi xem bộ phim Lữ Bất Hành đó không? Cái gã gây kia có gì tốt? So anh ta có tốt như anh không?!"
Lục Lập nói năng lộn xộn, còn không phục kéo tay Lâm Thanh Chỉ lên, xốc vạt áo lên đặt tay cô vào.
Lâm Thanh Chỉ chỉ muốn rửa chén: ...
Nhìn vẻ mặt "Em dám so sánh anh với anh ta! Sao em dám ghét anh!" của Lục Lập, khóe miệng Lâm Thanh Chỉ giật giật một chút, cô sờ sờ bụng anh an ủi: "Sờ anh tốt, sờ anh tốt! Sờ bụng anh là thích nhất, anh ngoan một chút đợi em rửa chén xong."
Nói xong cô liên muốn rút tay ra.
Nhưng Lục Lập lại túm lấy cổ tay cô không buông, cứng rắn nói: "Em lừa anh! Em chỉ nói cho có lệ! Em không có nghiêm túc sờ, đừng mong anh sẽ ngoanl"
Lục Lập mang theo bản mặt "Bổn thiếu gia thiên hạ đệ nhất tốt! Em dám lừa bản thiếu gia!" hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Chỉ, trong miệng lại nói những lời khiến người ta run rẩy.
Lâm Thanh Chỉ không nhịn được nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận