Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 71:

Chuong 71:Chuong 71:
Chuong 71:
Lục Lập đang ngồi một mình ở nhà chính ăn điểm tâm sáng, nhưng trước đó vẫn không quên hâm nóng lại đồ ăn cho Lâm Thanh Chỉ, chờ cô tỉnh lại sẽ có để ăn.
Kết quả anh còn chưa ăn xong, Lâm Thanh Chỉ đã tỉnh lại.
Lâm Thanh Chỉ ngáp một cái, súc miệng đơn giản bằng nước, liền ngồi xuống bàn ăn.
Nhìn đồ ăn trên bàn gần như đã hết sạch, tâm mắt cô quét qua bàn ăn, chỉ có trong tay Lục Lập còn cầm một miếng bánh bao được chiên qua dầu.
Sau đó cô tự nhiên tiến tới gần tay Lục Lập nghiêng đầu, đôi môi đỏ mọng mở ra.
Lục Lập mở to mắt, theo bản năng ngửa ra sau.
Nhìn thấy hành động của cô, anh lại nhớ đến cảnh tượng tối qua.
Và rồi...
Anh nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ một ngụm đem miếng bánh bao trên tay anh cắn vào trong miệng mình.
Một cỗ hơi nóng ấm áp bất chợt phả vào ngón tay anh, nhưng cũng rất nhanh đã biến mất.
Hai ngón tay của Lục Lập giống như bị nhiệt độ cao nấu chín, mặt và cổ anh cũng cơ hồ đều đã nóng dân lên.
Anh phản ứng lại, mạnh mẽ đem ngón tay rụt lại phía sau lưng.
Nhưng cảm giác tê dại trên ngón tay vẫn còn tồn tại, giống như bị kiến đang cắn, anh đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ, sắc mặt lạnh xuống mấy phần.
Thật kỳ lại
Anh nhất định...
Lâm Thanh Chỉ cũng không biết anh suy nghĩ như thế nào, nhai xong bánh bao trong miệng liền đôi mắt mở to sáng ngời nhìn về phía Lục Lập, trong miệng bất mãn phun ra mấy chữ: "Tôi đói bụng."
Lục Lập:...
Anh hung hăng trừng Lâm Thanh Chỉ một cái, sau đó quay đầu cả người tản ra khí lạnh hùng hổ đi về phía phòng bếp, bưng thức ăn đã được hâm nóng lên mang đến cho Lâm Thanh Chỉ.
Nhìn người trên bàn vui vẻ ăn cơm, Lục Lập có chút bất mãn.
Không nhị được anh bắt đầu châm chọc, giọng điệu mang vẻ ghét bỏ nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Cô không có đánh răng phải không?”
Nói xong, tâm mắt nghiêng nghiêng nhìn về phía cô, trong mắt lộ ra sự ghét bỏ vô cùng rõ ràng có thể nhìn thấy được.
Lâm Thanh Chỉ:!? Có ý gì?
Ý anh là sao?
Lục Lập như có như không cọ cọ ngón tay lên người, cằm khẽ nâng lên nói: "Tôi thích sạch sẽ."
Nhưng nghe qua tai Lâm Thanh Chỉ lại có nghĩa là: Cô bẩn, đừng chạm vào tôi.
Bánh bao trong tay cô trong nháy mắt như không còn ngon nữa, đến nuốt cũng không trôi, cô đứng lên đưa tay kéo người ngồi phía bên kia bàn lên.
Lục Lập trong nháy mắt bị Lâm Thanh Chỉ nắm cổ áo đứng lên.
Lục Lập phản ứng lại, muốn thoát khỏi tay cô nhưng kết quả động tác của Lâm Thanh Chỉ lại nhanh hơn, cô cúi đầu hôn hung hăng xuống một cái, còn cố ý liếm lung tung một chút.
Sau đó mới ngồi xuống, híp mắt hỏi người đối diện: "Thế nào? Ngọt hay không ngọt."
Một mùi hương thoang thoảng quanh quẩn trên môi Lục Lập, giống như muốn theo miệng anh truyền đến nội tạng của anh vậy.
Lục Lập căng mặt nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ, chậm rãi từ trong miệng nhảy ra mấy chữ khàn khàn: "Cô, vô sỉ!"
Sau đó chỉ thấy Lâm Thanh Chỉ lộ ra một hàng hàm răng trắng tỉnh, đầu lưỡi phấn nộn xet qua răng, giống như mèo con dụ dỗ nói: "Tôi có răng (*), anh có muốn... Lần nữa nếm thử không?"
(*) Lục Lập mắng cô Vô sỉ - không có liêm sỉ, nhưng cô lại nghe thành Vô sĩ - không có răng. Cho nên mới trả lời là "Tôi có răng”.
Nói xong còn ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
Lục Lập trong nháy mắt nghiêng đầu, không biết là bị Lâm Thanh Chỉ vô sỉ ảnh hưởng đến, hay vì chuyện vừa xảy ra mà hai tai đều ửng đỏ.
Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổi
Anh cũng không phải là người không biết xấu hổ như vậy, cho nên nhanh chân cất bước muốn đi ra ngoài.
Lúc này, phía ngoài nhà họ Lục vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo giọng gọi lớn của Tôn Minh Thiên: “Anh Lục, anh Lục!"
Nghe được tiếng kêu, Lục Lập trong nháy mắt giống như tìm được lý do, bước nhanh ra ngoài.
Còn chưa thấy người đi tới trước mặt mình, anh đã nghe Tôn Minh Thiên hỏi: "Anh Lục, hôm nay chúng ta có phải cũng không đi hay không... Này!"
Anh ta còn chưa nói hết trong nháy mắt đã bị Lục Lập che miệng lại, Tôn Minh Thiên cũng không biết là chuyện gì xảy ra trừng mắt thăm dò.
Lục Lập nghe tôn Minh Thiên nói, cả người giật mình, cảm giác khô nóng vừa rồi trong nháy mắt cũng chạy đi mất, theo bản năng quay đầu nhìn vê phía phòng.
Phát hiện Lâm Thanh Chỉ trong nhà dường như cũng không có bất kỳ động tĩnh gì trong lòng mới bất giác thở phào nhẹ nhõm, anh còn chưa nghĩ ra làm thế nào để nói chuyện này với Lâm Thanh Chỉ, luôn cảm thấy nói không đúng sẽ có kết cục không được tốt.
Anh quay đầu lại trừng mắt nhìn Tôn Minh Thiên một cái, giọng nói bất giác nhỏ xuống: "Chờ tôi lần nữa đặt vé xe rồi cùng nhau trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận