Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 88:
Chuong 88:
Mái tóc đen được quấn trong khăn, Lục Lập khống chế lực tay nhẹ nhàng ở dang sau lau cho Lâm Thanh Chỉ, những sợi tóc tự do đung đưa làm cho mùi hương nhè nhẹ bay vào mũi Lục Lập.
Lâm Thanh Chỉ nhấc chân lên, đưa bàn chân vào chậu nước ấm.
Đôi bàn chân trắng nõn khi được nhúng vào nước ấm liền toả ra một tang hơi mỏng, giống như hoa đào nở hoa trên đỉnh núi vào tháng tư.
Lục Lập vô thức liếc nhìn xuống, động tác tay cũng chậm lại một chút, rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Động tác lau tóc của Lục Lập có chút tuỳ ý, những giọt nước trên tóc đung đưa khe khẽ trong không trung, qua một hồi những giọt nước dường như không chịu được sức nặng cuối cùng cũng rơi xuống "tách" rơi xuống trên xương quai xanh trắng nõn, mà giọt nước này lại thuận theo xương quai xanh trượt xuống, lại thuận đường trượt thẳng một đường trên làn da trắng nõn xuống dưới, lại xuống dưới, cuối cùng từ từ chui vào cổ áo của cô rồi biến mất.
Lục Lập vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt như nóng rực lên rơi vào khoảng hư không.
Một lúc sau, tóc ở trên tay đã khô được một nửa, anh ngước mắt lên nhìn cái người hai mắt đã nhắm lại kia.
Lại cúi đầu nhìn chiếc khăn bông trong tay mình, lúc này anh cảm thấy bản thân giống như một cậu bé.
Lại đi phục vụ người khác như vậy.
Lục Lập đem những suy nghĩ hỗn loạn vất ra khỏi đầu.
Qua một hồi, nhìn thấy cô hình như sắp ngủ say, anh mới hắng giọng ho lên vài tiếng, ho lên thành tiếng lớn như sợ rằng có người không nghe thấy.
Lâm Thanh Chỉ mở mắt ra nhìn anh.
Lục Lập theo quán tính ho một tiếng: "Còn chưa ngủ sao?"
"Muốn nói cái gì?"
Lục Lập hơi im lặng một lúc, sao đó ngập ngừng hỏi: "Có muốn đánh tôi hay không?”
"Không đánh"
Không gian tính lặng một chút
Lục Lập tiếp tục nói: "Vẫn còn giận tôi sao?"
Không có tiếng trả lời.
Lục Lập lại ho lên một tiếng, hắng giọng rồi giải thích: "Tôi cũng không phải là không muốn nói với cô, tối hôm đó vốn dĩ là tôi đi tìm cô, chính là buổi tối hôm mưa đó, sau đó thấy phòng bị sập rồi, cuối cùng cũng không biết phải nói thế nào..."
Nhìn thấy cô không có phản ứng gì, Lục Lập lại tiếp tục lau tóc.
Cuối cùng nghĩ đến cái gì đó, anh nhắm mắt lại tim hãng một nhịp thấy chết không sợ tiếp tục nói: "Tôi cho cô chơi đùa một chút." Lâm Thanh Chỉ ngước mắt lên.
Góc nhìn từ dưới này có thể nhìn rất rõ ràng yết hầu của Lục Lập, lúc này các cơ ở cổ đều được căng ra, hai mắt nhắm lại giống như một con thỏ đen bướng bỉnh đang chờ người khác đến xấu xé.
Không biết đang nghĩ cái gì mà Lâm Thanh Chỉ hơi nhếch khóe miệng, ý cười không thể hiểu được
Cô đưa tay nâng cằm Lục Lập, hai chân đặt lên thành chậu rồi từ ghế ngồi đứng lên, ghé đôi môi đỏ mọng xuống thấp giọng hỏi: "Chơi cái gì cũng được sao?"
Cảm nhận được hơi nóng phun vào yết hầu, yết hầu Lục Lập hơi lăn lên xuống một chút nhưng vẫn không nói gì.
Lâm Thanh Chỉ đứng nhìn anh, tựa như không còn kiên nhẫn nữa nghiến răng thấp giọng nói: "Trả lời."
Lục Lập cắn răng, từ trong cổ họng lăn ra một chữ: "Ừm."
"om tôi đi."
Lục Lập Nhân nhắm mắt ôm lấy cơ thể cô, trong nháy mắt hai cánh tay mềm mại của cô đã ôm lấy quanh cổ anh.
Một lúc lâu sau đó.
Ở bên trong phòng, bỗng truyền ra tiếng rên rỉ ẩn nhẫn của Lục Lập: "Đã xong hay chưa?"
Chỗ bị cắn phía trước giống như có kiến bò qua, dâng lên một cỗ ngứa ngáy, làm cho anh vô cùng khó chịu, bàn tay vòng sau cổ anh giống như có điện, kích thích anh đến khổ sở.
Nhưng mà cô giống như chỉ là mới bắt đầu, không biết cái gì là giới hạn.
Qua một lúc, anh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa mới đẩy mạnh người cô ra, giọng nói khàn khàn: "Tôi không chơi nữa." Nói xong liền xoay người muốn rời đi.
Sau đó, tay bỗng bị kéo trở lại.
Đôi môi đỏ mọng của cô dưới ánh đèn vàng ấm áp, giống như một quả anh đào chín.
Cô nhìn anh một cái kế tiếp cúi đầu đến gần tai anh, nói ra mấy tiếng thì thầm ướt át: "Kẻ lừa đảo."
Cuối cùng Lục Lập cũng không biết mình đã ra khỏi phòng Lâm Thanh Chỉ như thế nào.
Trở về phòng của mình.
Lại nghĩ đến chuyện vừa rồi Lục Lập liên mặt đỏ tai hồng, sau lưng phảng phất còn có cảm giác tê dại vì bị sờ soạng.
Như nhớ tới cái gì đó anh đột nhiên mạnh mẽ kéo cổ áo mình ra.
Cúi đầu nhìn xuống.
Trên da quả nhiên xuất hiện mấy dấu đỏ, nghĩ đến chuyện đã phát sinh anh theo bản năng che cổ mình lại.
Nghiến chặt răng.
Quả nhiên, cô chính là muốn ăn anh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận