Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 152
Chuong 152
Nhìn thấy người sắp rời đi dứt khoát như vậy, Lục Lập nắm lấy cặp sách nói: "Sao cô lại nhẫn tâm như vậy."
Lâm Thanh Chỉ...
Lâm Thanh Chỉ nhìn xung quanh đều là người đứng trước cổng trường, nghĩ một lát rồi đưa tay nắm lấy tay Lục Lập, gãi gãi vào lòng bàn tay anh nói: "Thế này đã được chưa?"
Ngón Tay Lục Lập không lý do mà động đậy, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên kích động đến muốn đưa lên, ho một tiếng nói: "Cũng còn được."
"Được rồi, tôi đi đây." Lâm Thanh Chỉ cũng không quản Lục Lập đứng một chỗ sao kỳ cục như vậy, bởi vì mấy ngày nay Lục Lập đều động kinh như vậy.
Trước đây cô sờ anh một chút, anh liền nhảy lên, bây giờ không sờ nữa thì cô thành vô tình vô nghĩa.
Ai, đàn ông thật khó hiểu.
Lục Lập nhìn bóng dáng cô đi vào trong trường, nắm tay hơi xiết chặt, anh hình như đã hiểu ra rồi tại sao anh lại tình nguyện phục tùng cô như vậy, không hài lòng để người khác nhìn thấy cô đẹp...
Lục Lập ngồi lên xe đạp, quay đầu nhìn cái người đã vào học không còn thấy đâu nữa, chân dài đạp xuống khiến xe lăn bánh rời đi.
Cái anh có là thời gian, việc anh là thế thân thì đã làm sao.
Lục Lập đi rồi nhưng Lưu Tráng Kiến vẫn chưa đi.
Vốn dĩ Thạch Hiểu Quyên muốn đưa Lưu Tráng Kiến quang minh chính đại qua đó, kết quả ai mà biết được Lưu Tráng Kiến đột nhiên không đi nữa.
Kéo bà ta lại nói đừng qua đó vội, cứ đứng ở đây xem.
Thế là hai con người nấp vào một góc nhìn trộm một cách đầy toan tính.
Nhìn thấy người họ đi mất, Thạch Hiểu Quyên không hiểu nhìn về phía Lưu Tráng Kiến hỏi: "Tại sao không trực tiếp qua đó?”
Lưu Tráng Kiến không thể nói bản thân sợ Lục Lập nhìn thấy, nói ra giống như là hắn đang sợ Lục Lập vậy, có điều hắn nghĩ đến một màn vừa nãy, liếm liếm môi nói: "Mặc bộ quần áo màu xanh vừa nấy là con gái của bà sao?"
"Đúng vậy, Lưu thiếu gia nhìn thấy rôi chứ? Con gái tôi xinh đẹp không có gì để nói đi." Nghĩ rồi bà ta lại cười giải thích: "Vốn dĩ muốn hai người chính thức gặp mặt, nhưng gân đây nó mới đến Bắc Kinh, lại phải đi học, cho nên vẫn luôn không tìm được thời gian thích hợp để gặp mặt, lần còn phiền cậu đến tận đây gặp nữa."
Lưu Tráng Kiến xua xua tay, cười cười, người cười có chút không rõ cho nên nói: "Không vô ích, dù sao cũng sẽ kết hôn, tôi thấy con gái của dì cũng rất hợp với tôi."
Vẻ đẹp của cô gái mặc quần áo xanh vốn dĩ đã khiến người nhìn thèm thuồng rồi, lại thêm vừa nãy Lục Lập đích thân đưa đến, Lưu Tráng Kiến có mối quan tâm chưa từng có đối với Lâm Thanh Chỉ, hắn nhất định phải đạt được.
Mấy hôm nay đi học, Hoàng Kim Tâm có hay không có việc gì cũng tìm Lâm Thanh Chỉ hỏi cô và Lục Lập rốt cuộc là có quan hệ gì. Mặc dù Lâm Thanh Chỉ đã bơ cô ta rồi, nhưng mà cái người này vẫn kiên trì không thôi, lúc nào gặp cô cũng hỏi một câu này.
Nhìn cái người lại đến gần mình lần nữa, Lâm Thanh Chỉ bỏ bút trong tay xuống, lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Tôi đã nói chưa, đừng đến tìm tôi? Tôi không thích cô."
Hoàng Kim Tâm bị ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Chi làm cho sững sờ, nhưng cô ta cũng không muốn tỏ ra là đang yếu thế, bất mãn bĩu môi nói: "Ta hỏi ngươi là bởi vì ngươi và Lục sư huynh có quan hệ tốt, tại sao cô lại như thế?".
Lí Đại Hoa ngồi cùng bàn với Hoàng Kim Tâm không thể đựng được nữa, đưa tay kéo Hoàng Kim Tâm: "Cậu cứ mặt dày dính vào cái đít lạnh của cậu ấy làm gì vậy, không thấy người ta không muốn tiếp cậu sao, thôi đi thôi đi, tập trung học đi."
Hoàng Kim Tâm tủi thân nhìn về phía Lí Đại Hoa: "Tớ chỉ muốn kết bạn với cậu ấy thôi mà, không ngờ rằng cậu ta lại đối xử với mình như vậy."
Lâm Thanh Chỉ: ... Xứng đáng là nữ chính.
Nhưng mà đây không phải là nơi mà nữ chính lên nói một hai câu là thế giới sẽ đổ sang một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận