Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 121
Chuong 121
"Cô ay không có hứng thú." Lục Lập trầm giọng ngắt lời, anh ngước mắt nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Cô không có hứng thú, đúng không?!"
Vừa dứt lời, cũng không đợi Lâm Thanh Chỉ trả lời, liền nhìn vê phía Lữ Hành: "Cậu xem, cô ấy một chút cũng không thấy thích."
Lục Lập nói xong liền lấy vé xem phim trong tay Lâm Thanh Chỉ trả lại cho Lữ Hành.
Một lần, hai lần, ...
[II
Anh thế mà lại không lấy ra được!
Lục Lập nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ: "Không phải muốn rượu xanh sao? Uống đi này."
Nói xong hai tay nắm chặt lấy tay Lâm Thanh Chỉ, ép cô bỏ vé xem phim ra rồi lại điềm nhiên đem ly rượu xanh vừa rồi anh đã uống mấy ngụm nhét vào tay cô.
Làm xong tất cả, sắc mặt Lục Lập mới bình thường trở lại.
Anh tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn về phía Lữ Hành: "Nếu cô ấy không có hứng thú, thì vé xem phim trả lại cho cậu."
Nhìn tấm vé bị Lục Lập trả, Lữ Hành có chút hoảng, nhưng mà cậu nghe được từ chỗ Trần Hùng, Lục Lập và Lâm Thanh Chỉ là anh em.
Lữ Hành nghĩ Lục Lập có thể rất quan tâm cô em gái này, cho nên đôi lúc sẽ có hành động bảo vệ thái quá, dù sao thì làm nghề của bọn họ cũng có một số người danh tiếng không phải quá tốt.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Lữ Hành liền vội vàng giải thích: "Tôi biết anh Lục rất yêu thương em gái, nhưng mà, tôi làm phim rất đàng hoàng, nếu anh Lục cảm thấy hứng thú cũng có thể tới xem, tôi..."
"Không cần." Lục Lập không chút biểu cảm ngắt lời."Người anh trai như tôi đây một chút cũng không có hứng thú!" Anh nói đến hai chữ anh trai có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tôn Minh Thiên thấy bầu không khí căng thẳng, sợ Lục Lập muốn đánh Lữ Hành, cậu vội vàng đứng lên:
"Lữ Hành, chuyện phim ảnh bọn tôi biết rôi, nếu đầu tư sẽ gọi lại cho cậu sau, bên này bọn tôi còn có chút chuyện."
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Minh Thiên tùy ý chỉ về phía Lưu Tinh Tinh: "Cậu xem cô ấy bị đánh thành như vậy, tôi...
"Có biết cô ấy bị ai đánh không?” Lục Lập đột nhiên chặn lời Tôn Minh Thiên, nhướng mày nhìn về phía Lữ Hành, không đợi cậu ta kịp phản ứng, trực tiếp nói: "Vừa nãy bị em gái tôi đánh."
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Lữ Hành, anh lại chậm rãi thêm một câu: "Cô ấy hơi đanh đá. Bỏ cuộc đi."
Lữ Hành tưởng Lục Lập đang thăm dò mình, vội vàng tỏ vẻ chân thành:
"Không, Lâm tiểu thư không hề đanh đá, cô ấy giống như nữ hiệp trong phim, chỉ là diệt trừ cái ác mà thôi..."
"Anh mới ác! Cả nhà anh ác! Tên nhóc bụi đời này từ đâu tới? Có biết nói chuyện không?!" Lưu Tinh Tinh mãnh liệt đứng lên, cắt đứt lời Lữ Hành. Tại sao Lưu Tinh Tinh cô lại là kẻ ác chứ?!
Lữ Hành nhìn Lưu Tinh Tinh tức giận có chút sốt ruột, cậu ta vội vàng nhìn về phía Lưu Tinh Tinh giải thích: "Không phải, Lưu tiểu thư, ý của tôi không phải như vậy, tôi chỉ là vừa nghĩ đến phim ảnh liền có chút không khống chế được, tôi chỉ muốn miêu tả Lâm tiểu thư ở trong lòng tôi chính là nữ hiệp..."
"Cút
Lưu Tỉnh Tinh nổi nóng, trực tiếp ném thuốc trong tay Lưu Khánh ném vào người Lữ Hành.
Tôn Minh Thiên thấy tình hình không đúng, nhanh chóng khoác vai Lữ Hành: "Nào nào, người anh em, cậu đừng chấp, đầu óc cô ấy có chút vấn đề, cậu cũng biết vừa nãy cô ấy còn đòi đánh nhau với Thanh Chỉ, cô ấy..."
"Tôn Minh Thiên, đồ khốn nạn, anh mới có vấn đề, anh mới bị bệnh thần kinhIII"
Cả hành lang đều có thể nghe được tiếng hét giận dữ của Lưu Tinh Tinh, có thể nhìn ra cô thật sự tức muốn chất.
Người vừa đi, sắc mặt Lục Lập lúc này mới tốt hơn đôi chút, anh quay đầu nhìn Lâm Thanh Chỉ.
Lâm Thanh Chỉ cũng nhìn về phía anh.
Tầm mắt Lục Lập quét tới một ly rượu xanh trong tay cô, sắc mặt nhất thời có chút mất tự nhiên.
Anh ho khan một tiếng, không nhìn cô nhỏ giọng nói: "Trên đường về tôi khát nước, nên đã uống một ngụm."
Lâm Thanh Chỉ lẳng lặng nhìn anh không nói lời nào, chậm rãi nâng ly rượu lên hung hăng uống nốt chỗ rượu còn lại.
Thấy động tác của cô, Lục Lập nghĩ đến cái gì đó vội vàng nhìn về phía tháp rượu vừa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận