Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chương 102:
Chuong 102:
Ngồi trước bàn, Lâm Thanh Chỉ duỗi tay phải ra nói: "Sơn ngón này đi, đều tại anh cho nên tay phải của tôi mới chưa sơn được đẹp, lát nữa tẩy đi sơn lại."
Lục Lập cầm cọ sơn móng, phải rất kiên nhẫn mới không làm lem ra ngoài khuôn móng của cô, rõ ràng là cô tự sơn vậy mà lúc này lại trách anh là sao?
Anh thật khổ al
Cũng không biết người phụ nữ này lấy ở đâu ra sức lực lớn đến thế, một chút đã có thể đẩy ngã người ta ra đất.
Bỏ đi, lo lắng cho cô không bằng lo cho chính mình.
Lục Lập cúi đầu xuống tiếp tục chuyên tâm sơn móng tay.
Lông mày anh nhíu chặt lại, tay cầm cọ sơn móng tay màu đỏ, không khác gì kẻ thù.
Anh nhẹ nhàng, nhẹ nhàng sơn lên bộ móng tròn trên tay cô một mà hồng nhạt, giống như sợ sơn không kịp, hơi thở của anh đều có chút kìm hãm.
Anh cúi thấp đầu, chuyên tâm sơn móng tay.
Tóc của anh so với lúc mới gặp Lâm Thanh Chỉ lần đầu tiên có dài hơn một chút, bây giờ đã dài chạm vào lông mày làm cho thân hình cứng rắn của anh trở nên mềm mại hơn vài phần, lúc này lông mày anh nhíu lại tập trung như là đang làm một việc gì đó rất quan trọng.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Lâm Thanh Chỉ tràn đây ý cười mà ngay cả bản thân cô cũng đều không cảm nhận được.
Mặc dù thời gian đã qua đi rất lâu rồi họ mới lại gặp được nhau lần nữa, nhưng người vẫn như cũ vẫn là người đó, có thể bao dung sự vô lý và bừa bộn của cô, có những việc mơ hồ chưa hiểu rõ nhưng vẫn sẽ đưa bộ mặt phụng phịu ra mà đi xử lý, đây dường như là ký ức vẫn tồn tại trong thân thể anh.
Bỏ đi, cô tha thứ cho việc anh không nhớ gì cả.
Cô đưa tay ra xoa xoa rối loạn tóc của Lục Lập nói: "tiểu Lục Lập, anh nên cắt tóc rồi."
Lục Lập nín thở sơn móng ở trong tay mình, đều không dám thở mạnh, sợ là mình sơn hỏng mất, lúc này căn bản không dám để ý đến cái tay đang sờ trên tóc anh.
Hừ, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng sơn xong một ngón.
Lục Lập đưa cọ sơn móng cho vào bình đựng móng, sau đó nhanh chóng nắm lấy cái tay đang nghịch tóc anh xuống tức giận nói: "Cô không biết, không được sờ tóc đàn ông sao?"
“Anh là của tôi."
"Cái gì mà của cô của tôi, cô... ư!"
Lâm Thanh Chỉ không muốn nghe câu sau, trực tiếp đưa ngón cái và ngón trỏ chưa sơn lên véo miệng anh.
Miệng Lục Lập bị kéo ra giống hình con vịt.
Lục Lập: II
Lâm Thanh Chỉ lại đưa ngón tay khác ra nói: "Ngón này chưa sơn." Lục Lập mặt u ám tiếp tục sơn.
Bên ngoài mặt trời đang chiếu vào từ phía trước của phòng chính, chiếu lên cơ thể hai người, giống như một bức tranh ấm áp.
Hai ngón đã sơn xong, một bàn tay đủ màu sắc có chút quá giới hạn vơi anh cho nên Lâm Thanh Chỉ tu mình sơn nốt.
Nhìn chiếc móng màu hồng nhuận toả sáng, được Lục Lập sơn vô cùng vừa vặn cẩn thận.
Lâm Thanh Chỉ chân thành khen: "Đẹp quái"
Nghe thấy lời này, Lục Lập có chút tự đắc.
Anh cũng cảm thấy mình sơn rất đẹp.
Cuối cùng, Lâm Thanh Chỉ cũng không đem bộ móng bên phải rửa đi sơn lại vì cô đói rồi.
Lâm Thanh Chỉ và Lục Lập đi ra ngoài ăn.
Lúc này còn cách giờ ăn cơm một tiếng đồng hồ nhưng người đã đông hơn nhiều, người đến quán mỳ bây giờ cũng không phải là ít.
Lúc này không bận lắm cho nên bà nội Lâm và bà ngoại Lục đều ngồi ở bàn trống, cùng với một nhóm các dì trong hẻm vừa chọn đồ ăn vừa nói chuyện, xem ra rất là náo nhiệt.
Lúc Lâm Thanh Chỉ đến, những người quen cô trong hẻm lập tức nhận ra ngay, nhìn bà nội Lâm cười nói: “Ai u, đến giờ cơm rồi, cháu gái bà đến rồi kìa."
Câu nói này không có ác ý gì, đơn giản chỉ là một câu nói đùa.
Nghe thấy lời bà ta nói, cả nhóm người cười ầm lên.
Tất cả mọi người đều biết dì Lâm có cô cháu gái không biết nấu ăn, có một lần, cô tự mình ở nhà nấu suýt thì đốt cháy cả phòng bếp, may là có hàng xóm nhìn thấy nhanh chóng chạy sang giúp đỡ mới không xảy ra việc gì.
Thành ra bây giờ cứ đến giờ cơm là Lâm Thanh Chỉ sẽ đến quán, khi đông khách tuy rằng không thể giúp việc nấu cơm, nhưng sẽ giúp được việc thái thịt hay gì gì đó cũng còn được.
Có người nó đùa: "Trong mấy con hẻm này, chưa thấy có ai xinh hơn cháu gái bà, nói quá lên một chút là con bé thật sự giống như tiên nữ!"
Dì Tôn nhìn người bên cạnh Lâm Thanh Chỉ, có chút hoài nghi hỏi: "Chàng trai anh tuấn bên cạnh kia là ai vậy?" Con bé Lâm Thanh Chỉ không phải ở ngoài đã có đối tượng rồi chứ?! Bà vẫn muốn giới thiệu cháu trai của bà mài!
Bà ngoại Lục cười nói: "Day là cháu ngoại tôi."
"Cháu ngoại a, cháu ngoại rất tốt al" Nghe thấy lời bà ngoại Lục nói, trong lòng dì Tôn lập tức vui vẻ trở lại.
Bà ngoại Lục và bà nội Lâm là họ hàng với nhau, chàng trai kia lại là cháu ngoại của bà ngoại Lục, vậy nhất định hai đứa nhỏ cũng là họ hàng của nhau rồi.
Trong đầu bà lần nữa nhen nhóm lên suy nghĩ muốn giới thiệu cháu trai mình cho Lâm Thanh Chỉ, bà thật lòng cảm thấy Lâm Thanh Chỉ không tồi, xinh đẹp, phúc khí lớn, bản thân còn có nghề nghiệp, đúng là một cô gái tử tế.
Không biết nấu cơm thì có cái gì lo lắng, cháu trai bà lại không thiếu tiền, thuê một bảo mẫu thì việc đó được giải quyết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận