Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 174

Chuong 174Chuong 174
Chuong 174
Lâm Thanh Chỉ kéo anh trở lại xe của mình: "Về nhà rồi nói."
Lúc này Lục Lập cũng không còn tâm trạng mà đi so đo với những việc mà vừa nãy Trương Lục làm nữa, anh bây giờ một lòng đều lo lắng cho bệnh tình của Lâm Thanh Chỉ, động tác so với Lâm Thanh Chỉ còn nhanh hơn.
Hai người vào trong xe, anh nhanh chóng khởi động xe nói: "Cô bị sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện nhé."
Nhưng Lâm Thanh Chỉ nhìn anh nhất quyết lắc đầu: "Không đi bệnh viện, về nhà”
Nhìn Lục Lập không có ý định nghe lời của cô, Lâm Thanh Chỉ hai tay giữ mặt anh, đem đầu Lục Lập quay lại để anh nhìn rõ sự nghiêm túc trong mắt của cô: "Tôi nói rồi, về nhà."
Trong xe yên tính một giây.
Cuối cùng anh vẫn lái xe ve nhà, có điều không biết là vì sao hôm nay Lâm Thanh Chỉ ngồi ở đằng sau.
Bây giờ Lục Lập cũng không có tâm trạng chú ý đến những điều này.
Lục Lập lái xe đến trước một toà nhà, cách toà nhà không xa kia chính là bệnh viện, nếu như Lâm Thanh Chỉ thật sự xảy ra chuyện gì thì anh có thể đưa cô đến đó kịp thời.
Lâm Thanh Chỉ nhìn xung quanh một cái, lông mày nhướng lên.
Chỗ này được.
Lục Lập đưa tay ôm lấy cô, nhanh chóng đưa cô vào thang máy.
Lâm Thanh Chỉ hai tay ôm lấy cổ Lục Lập, khoé miệng có nở một nụ cười khi thấy dáng vẻ thở dốc của anh.
Thực sự trông rất ngốc.
Đến tầng 5, Lục Lập một tay ôm cô, một tay mở cửa.
Cửa nhà mở ra, Lâm Thanh Chỉ nhìn một lượt trong phòng, căn phòng được bài trí đơn giản, chỉ có hai màu trắng đen, ghế sofa màu đen, tường là màu trắng, lối vào cũng là một đường màu đen đơn giản, màu sắc đơn giản toát lên một bầu không khí lớn.
Lục Lập đặt cô lên sofa nói: "Tôi đi lấy thuốc hạ sốt."
Ngôi nhà này là Lục Lập ở khi học đại học, cho nên một số loại thuốc thường dùng đều có cả.
Lục Lập vừa quay người cổ tay liền bị Lâm Thanh Chỉ giữ lại.
Anh nhất thời không phòng bị, liền quay đầu ngã lên người của Lâm Thanh Chỉ.
Hai mắt của Lâm Thanh Chỉ lúc này ươn ướt long lanh như thuỷ tinh, cô ôm chặt eo Lục Lập không để cho anh đứng dậy.
Lục Lập nhìn cái người đã sốt cao thành như vậy có chút gấp gáp: "Cô đừng làm loạn, lần sau sẽ chơi với cô, uống thuốc trước đã."
Thế nhưng Lục Lập vừa định đứng dậy lại bị Lâm Thanh Chỉ kéo xuống, cô ghé sát tai nhỏ giọng nói: "Tôi không muốn uống thuốc, tôi chỉ muốn ăn..."
Chữ "anh" mang theo chút âm khí truyền vào trong tai Lục Lập, khiến cho anh cau mày lại.
Sắc mặt anh trầm xuống một chút, đưa tay lên sờ vào mặt cổ và tay cô, giọng có chút lạnh nói: "Cô đang phát sốt phải không?”
Lâm Thanh Chỉ lặng lẽ nhét túi giữ nhiệt giữa hai khuỷu tay vào khe ghế sofa, nghe thấy anh nói, cô cười một nụ cười khó hiểu: "Không phải."
Sắc mặt Lục Lập chợt lạnh xuống, anh tách người ra, kéo cô dậy muốn rời đi.
Chuyện thế này anh không phải đưa gặp qua, nhìn thấy Lâm Thanh Chỉ như vậy, anh lập tức biết được đã xảy ra chuyện gì rồi.
Một cơn tức giận không kiêm chế được dâng lên từ lồng ngực, thậm chí còn tệ hơn cả khi anh nhìn thấy Trương Lục vừa rồi.
Anh trâm giọng xuống nói: "Đi bệnh viện."
Lâm Thanh Chỉ hai chân đứng trên sofa, hai tay đặt trên vai anh, ngẩng đầu hỏi: "Có phải anh không dám không?”
Lục Lập quay đầu nghiến răng nhìn Lâm Thanh Chỉ nói: "Cô biết bản thân mình đang làm cái gì không?”
Lâm Thanh Chỉ dường như không nhìn thấy sự phẫn nộ của anh, tiến lại gần hôn một cái nói: "Biết, có điều không phải tôi làm, là bọn họ để tôi uống."
Vừa nói Lâm Thanh Chỉ vẫn còn chút tui thân mách tội: "Anh không cho tôi uống rượu, tôi đều không uống, cho nên tôi uống sinh tố, tôi đâu biết được tâm của bọn họ lại bẩn như vậy!"
Lục Lập nghe được gân xanh giật liên hồi.
Tay nắm chặt lấy cánh tay Lâm Thanh Chỉ nói: "Đi bệnh viện, hoặc là đi tắm nước lạnh, cô chọn đi."
Lâm Thanh Chỉ giống như không nghe thấy, tiến lại gần rồi cười hehe: "Tôi chọn anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận