Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 157

Chuong 157Chuong 157
Chuong 157
Lục Lập nhìn cái người đang bo trên đất khóc lóc, nắm đấm trong tay càng không nhịn được mà siết chặt hơn.
Cô gái nằm trên đất thực ra chính là cô gái mà Lục Lập đã cứu ra khỏi tay của Lưu Tráng Kiến, lúc đó Lục Lập bị cô ta phản lại cắn một phát suýt thì vào tù ngồi, Lục gia cũng không tìm cô ta gây phiên phức, có chuyện gì đều đưa trực tiếp đến nhà họ Lưu.
Lục Lập không ngờ rằng, anh hôm nay lại bị người mình cứu giữ chân ở đây.
Anh vốn đang đạp xe đi đón người, kết quả người này không sợ chết mà lao ra, ôm lấy bánh xe anh, lại giữ anh ở con hẻm này, thật không phải là sợ xe cán qua người này thì Lục Lập sớm đã vất xe đi không thèm để ý rồi.
Không ngờ rằng người này lại khóc lóc bắt anh phải chịu trách nhiệm.
Lục Lập lại muốn nói cái gì đó, Lâm Thanh Chỉ còn muốn nghe, kết quả lại bị Thạch Hiểu Quyên duỗi tay sống chết kéo cô nói: "Nhìn thấy chưa, ta sớm đã nói với con loại đàn ông này không đáng tin, con nhìn xem con gái nhà người ta đã tìm đến tận cửa rồi, ta là mẹ con con không tin mẹ thì tin ai, ta không bao giờ hại con, may mắn là ta sớm phát hiện hiện tên háo sắc này cho con, hôm nay cũng để con nhìn cho rõ ràng.”
Thạch Hiểu Quyên sống chết nắm chặt kéo tay cô vào con hẻm, thế nhưng bà ta đã đánh giá thấp quyết tâm của Lâm Thanh Chỉ.
Cuối cùng Thạch Hiểu Quyên dùng cả hai tay, Lâm Thanh Chỉ vẫn đứng y nguyên tại chỗ, nhàn nhạt nhìn bà ta.
Thạch Hiểu Quyên mệt đến toát mồ hôi, ngẩng đầu nhìn cái người vẫn không động đậy không có cảm xúc gì, lập tức có chút nôn nóng tức giận, mở miệng liền muốn chửi, nhưng mà vừa định mở miệng thì một người vội vã bước ra.
Lưu Tráng Kiến ở trong con hẻm đợi nửa ngày, Thạch Hiểu Quyên nói sẽ đem người đến, kết quả để hắn đợi lâu như vậy, hắn có chút không nhẫn nhịn được liền tự mình đi ra.
Nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo ở ngoài đầu hẻm, hắn không nhịn được nói: "Đang làm cái gì vậy, nhanh lên đi, nếu đã muốn tôi cưới vậy thì để tôi thử đã, thật làm mất thời gian của tôi."
Nói rồi liền liếm liếm môi nhìn Lâm Thanh Chỉ: "Tôi đều không chê cô là đôi giày cũ mà Lục Lập đã đi, không phải là nể mặt mẹ của cô, tôi cũng chả thèm để ý đến cô, nhìn thấy chưa, đàn bà của Lục Lập rất nhiều, cô tưởng cô là ai, còn đứng ở đó mà làm cao à, nhanh qua đây đi."
Nói rôi hắn định đưa tay kéo Lâm Thanh Chỉ, nhưng mà Lâm Thanh Chỉ chỉ nhẹ nhàng nâng mắt lên, tay bắt đầu dùng lực.
Lập tức.
"bịch.
Thạch Hiểu Quyên cả người bị Lâm Thanh Chỉ đẩy ra, không nhanh không chậm vừa hay đẩy thẳng lên người của Lưu Tráng Kiến.
Hắn bị đẩy vào đầu làm cho hoa mắt, máu mũi rất nhanh đã chảy ra.
Lâm Thanh Chỉ quét mắt đến đầu hẻm, mặc dù người không nhiều, nhưng cũng không an toàn, nghĩ một lát cô đi về phía hai người trên mặt đất đang mặt mũi tái mét.
Bỏ qua tiếng hét thảm thiết của hai người trên mặt đất, cô vươn tay nắm lấy cổ áo hai người, chỉ vài bước chân cô đã lôi người vào bên trong.
Trên mặt đất vẫn còn lưu lại máu của Lưu Tráng Kiến, trên mặt đất cũng có thể thấy rõ được dấu vết của lực kéo.
Nếu ai ở ngoài ngõ cẩn thận lắng nghe thì sẽ nghe được âm thanh của tiếng kéo lê và tiếng kêu gào thảm thiết.
Lúc Lục Lập nghe được âm thanh không đúng, đợi anh sực tỉnh đi qua bức tường bên cạnh thì đã thấy Lâm Thanh Chỉ khoanh tay đứng ở đó.
Lục Lập bước nhanh đến đó, đưa tay kéo cô đứng đẳng sau lưng mình.
Anh nhìn hai con người mặt cắt không còn giọt máu khóc lóc trên mặt đất, cau mày nói: "Chuyện này là thế nào?"
Lâm Thanh Chỉ đang định nói, một cô gái đầu tóc rối bời chạy đến, giống như vẫn còn muốn bám lên người Lục Lập.
Lâm Thanh Chỉ vừa động, xoay người, đứng trước mặt Lục Lập, đưa chân lên đặt ở cổ họng cô gái nói: "Tìm người của tôi để làm cái gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận