Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 79:

Chuong 79:Chuong 79:
Chuong 79:
Bà ngoại Lục cúi đầu nhìn thoáng qua áo tay ngắn trên người anh, mùa hè nóng nực thế này khí lạnh ở đâu ra???
Nhưng cuối cùng cũng không hỏi nữa chỉ mở miệng dặn dò: "Lạnh thì nhanh về phòng mặc thêm một cái áo khoác nữa đi.'
Lục Lập trong miệng vâng dạ đồng ý, nhưng chờ bà ngoại Lục vừa đi, anh đã quay đầu lại lần nữa đi gõ cửa, còn hạ thấp giọng nói: "Họ Lâm kia, cô mau đi ra đây, có chuyện gì chúng ta quang minh chính đại đối mặt nhau mà nói chuyện."
Nhưng đổi lại vẫn luôn là sự im lặng.
Lục Lập không buông tha: "Cô như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì đâu, họ Lâm kia, tôi nói cho cô biết, tôi tốt xấu gì cũng là một người có chút danh tiếng, cô đi hỏi thăm..."
Phanh!
Lục Lập còn chưa dứt lời, cửa phòng đã "phanh" một tiếng mở ra.
Lâm Thanh Chỉ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn anh một cái: "Cút."
Lục Lập cứng cổ, đưa tay muốn kéo tay cô: "Tôi cho cô đánh..."
Nhưng mà "phanh" một tiếng lớn nữa lại vang lên.
Lục Lập còn chưa dứt lời cửa trước mặt đã đóng lại, thiếu chút nữa đập trúng vào mũi anh.
Lục Lập cắn răng, anh cúi đầu nhìn xuống dép mình đang mang.
Sau đó xoay người rời đi.
Đàn ông phải có tôn nghiêm!
Lâm Thanh Chỉ không nói chuyện với anh, anh cũng sẽ cứng rắn không chủ động đi tìm cô nói chuyện nữa.
Bất quá, mấy ngày kế tiếp trong nhà vì muốn đi thành phố Bắc Kinh cho nên ai cũng bận rộn thu dọn đồ đạc, sau đó còn phải đi lấy thư giới thiệu gì đó thành ra cũng không có ai chú ý tới có hai người đang cãi nhau.
Bà ngoại Lục đem phòng của mình giao cho nhà họ Tôn cùng nhà thôn trưởng trông nom, còn phòng ốc đã bị sập bên bà nội Lâm, bà cũng đơn giản thu dọn một chút rồi để cho thím Tề bên cạnh chú ý giúp mình, dù sao bà đi mấy ngày cũng sẽ trở về sẽ không chậm trễ ở lại quá lâu.
Ngày rời đi là một ngày nắng, ánh mặt trời màu vàng rực rỡ chiếu lên lối đi bên cạnh xe lửa, người đi đường tốp năm tốp ba ở bên cạnh chờ.
Bà ngoại Lục và bà nội Lâm cười nói với nhau: "Tôi vốn không muốn đi thành phố Bắc Kinh, thói quen sinh hoạt của người thành phố không giống chúng ta, nhưng thật may lần này có bà đi cùng nên tôi đối với việc đi thành phố Bắc Kinh cũng không quá bài xích như trước..."
Bà nội Lâm cười trả lời: "Vậy sao, thành phố Bắc Kinh trước đó tôi cũng đã đi qua một lần, lần đó a..."
Hai người già bên cạnh nhau nói chuyện, Lục Lập đứng ở phía sau bà ngoại Lục vẫn luôn bướng bỉnh không nhìn Lâm Thanh Chỉ, Lâm Thanh Chỉ đứng ở phía sau bà nội Lâm cũng vậy hai tay khoanh ngực nhìn thẳng về phía trước. Chỉ có Tôn Minh Thiên đứng ở chính giữa, hết nhìn trái lại nhìn phải, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Anh Lục, anh có phải đã làm sai cái gì hay không???
Lục Lập bị cho là phạm sai lầm hiện tại lại đang len lén dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Thanh Chỉ, nhưng chỉ cần để ý thấy cô đảo mắt sang là anh liền vội vàng thu hồi tâm mắt của mình.
Tâm lý giận dỗi của Lục Lập lúc này quả thực giống như là một đứa bé chỉ mới ba tuổi.
"Oanh-”
Tiếng còi xe lửa vang lên, người xếp hàng xung quanh nhà ga trong nháy mắt đều rục rịch, Lục Lập cũng vậy nhanh chóng một tay xách đồ đạc của bà ngoại Lục, một tay xách đồ đạc của bà nội Lâm, không quan tâm tới Lâm Thanh Chỉ nữa trực tiếp đi về phía trước.
Lâm Thanh Chỉ liếc nhìn anh một cái, cái gì cũng không nói chậm bước lại đi ở phía sau Tôn Minh Thiên.
Lục Lập ánh mắt liếc nhìn Tôn Minh Thiên đang đi phía sau mình, lại cúi đầu nhìn vào túi xách trong tay trong lòng bực bội đúng là cam không công.
Vé xe Lục Minh Hoa mua là vé nằm giường mềm, bà nội Lâm sáng sớm đã hỏi thăm giá vé sau đó còn kín đáo nhét tiên cho bà ngoại Lục.
So với vé ngôi ghế cứng và vé nằm giường cứng thì người mua vé nằm giường mềm vốn ít, lại thêm thời gian đi không thuộc khoảng giờ cao điểm cho nên người ở khoang này càng ít.
Phải cách vài cái giường mềm mới có thể nhìn thấy có người ngồi, mọi người cũng đều đồng nhất không quấy ray lẫn nhau.
Giường mềm chia làm hai tầng, trong một toa xe nhỏ đối diện nhau có bốn cái giường, bà ngoại Lục và bà nội Lâm ở phía dưới, Lâm Thanh Chỉ và Lục Lập ở phía trên.
Tôn Minh Thiên ở phòng bên cạnh.
Từ tỉnh G đến thành phố Bắc Kinh phải ngồi tàu hai ba ngày, thời gian cũng không tính là ngắn, hơn nữa có hai người già cho nên vật tư trên đường mang theo cũng tương đối phong phú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận