Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 116

Chuong 116Chuong 116
Chuong 116
Lục Lập bị Lưu Khánh nhìn có chút không được tự nhiên, còn đang định mở miệng nói lại vài câu thì Trân Nhị mập đột nhiên chạy tới, sắc mặt có chút sốt ruột: "Anh Lục, anh giúp tôi khuyên nhủ một chút, anh Thiên ở bên kia sắc mặt không được tốt lắm, cũng không biết bọn họ nói cái gì mà sắp đánh nhau đến nơi rồi!"
Trần Nhị mập sốt ruột, nếu hôm nay xảy ra đánh nhau tại bữa tiệc, cậu không những về nhà sẽ bị phạt mà sau này có khi còn bị người trong giới chê cười. Chuyện này thật mất mặt!
Thế nên liên hớt hải chạy đi tìm Lục Lập.
Nghe Trân Nhị mập kể, Lục Lập và Lưu Khánh đều khẽ nhíu mày.
Tuy rằng Tôn Minh Thiên là người nhỏ tuổi nhất trong ba người bọn họ, nhưng lại là người hiền lành nhất, rất hiếm khi khi tức giận.
Lục Lập và Lưu Khánh cùng lúc đứng lên, Lục Lập còn không quên quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ dặn dò: "Tôi đi xem chút, đừng chạy lung tung."
Lâm Thanh Chỉ khoát tay áo, cô cũng không phải trẻ con.
Tuy nhiên, hai người vừa rời khỏi, một nữ sinh trang điểm đậm đột nhiên bước vào phòng. Cô ta trang điểm đậm đến nỗi khiến Lâm Thanh Chỉ không hình dung rõ diện mạo như thế nào.
Lâm Thanh Chỉ chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi lại ánh mắt, hết sức chăm chú nhìn tháp rượu của mình.
Giày cao gót của Lưu Tinh Tinh giam trên mặt đất phát ra tiếng "lạch cạch”, giống như hận không thể giãm thủng một cái, cô ta cao giọng: "Anh! Không phải nói Trần Hải Thanh sẽ đến sao?! Người ở đâu!"
Cô ta bước tới gần, vừa dứt lời thì phát hiện Lưu Khánh căn bản cũng không có ở đây!
Tâm mắt Lưu Tinh Tinh đảo qua một vòng, thấy Lâm Thanh Chỉ đang đùa nghịch ly rượu nhất thời tức giận hỏi:
"Này! Cô có thấy Lưu Khánh không?"
Ly rượu này chỉ cần đặt ở vị trí trên cùng, tháp rượu sẽ hoàn thành. Lâm Thanh Chỉ cầm ly rượu màu xanh lá nhếch môi đặt lên trên đỉnh tháp.
Nhưng đột nhiên cổ tay cô bị người khác kéo lại, Lưu Tinh Tinh siết cổ tay cô nhíu mày nói: "Cô bị anh ta ức hiếp sao?"
Trên cổ tay trắng như tuyết của cô gái nhỏ ẩn hiện một mảng đỏ cực kỳ rõ, việc khiến Lưu Tinh Tinh khó chấp nhận nhất chính là phụ nữ bị khi dễ.
Lưu Tinh Tinh giận dữ nói: "Cô không biết tát anh ta một cái sao?!"
Lâm Thanh Chỉ nhìn tháp rượu hơi sóng sánh, sắc mặt lạnh lẽo.
Cô quay đầu nhìn về phía Lưu Tinh Tinh: "Cô muốn đánh nhau?"
Lâm Thanh Chỉ đang ngứa tay.
Lưu Tinh Tinh cũng không ngại to chuyện, lập tức cao giọng cứng rắn nói: 'Đánh thì đánh!"
Riêng việc đánh nhau cô chưa từng thual Lúc mấy người Lục Lập trở về, Tôn Minh Thiên vẫn còn đang đen mặt mắng: "Nhất định phải tra ra là do tên rùa rút đầu nào làm, con mẹ nó, ông đây sẽ giết chết nó."
Vừa nãy Tôn Minh Thiên kéo Trần Hùng đi sang nơi khác, đang định trở về thì chợt nghe loáng thoáng câu được câu không việc gì đó về rắn. Ban đầu, cậu vốn không thèm để ý, nhưng sau khi nghe rõ ràng sắc mặt trong nháy mắt liên thay đổi.
Rắn độc hoa đen, rắn nhỏ, trứng rắn, mua bán...
Đây không phải là đang nói về tổ rắn mà bảo vệ tìm được mấy ngày trước trong sân lớn sao?
Tôn Minh Thiên không nói hai lời liền đưa tay túm người, dọa đến Trần Nhị mập làm cậu ta cho rằng cậu muốn đánh nhau, vội vàng đi tìm Lục Lập.
Lưu Khánh ngồi xuống, nhìn về phía Lục Lập đang ngồi dựa vào lưng ghế nhíu mày nói: "Lần trước, nghe nói lúc cậu ở tỉnh G cũng gặp phải chút chuyện tương tự, có phải cùng một người làm hay không? Bằng không, tổ rắn kia sao lại trùng hợp ở dưới lâu nhà cậu được?"
Lục Lập đưa tay cầm ly rượu, thần sắc nhàn nhạt: "Đang điều tra."
Ngày tìm được một tổ rắn, cha Lục cùng anh trai Lục còn ở trong thư phòng một tiếng đồng hồ, cho nên chuyện này anh cũng biết.
Tôn Minh Thiên tức giận nói: "Có phải Lưu Tráng Kiến kia làm không?! Đúng rồi, còn có Lưu Kiện Kiện nữal"
Bạn cần đăng nhập để bình luận