Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 97:
Chương 97:
Buổi tối, Lục Lập vừa quay về phòng đã ngửi thấy trong phòng toàn mùi phấn hùng hoằng, mùi thuốc này thật sự rất nồng.
Nói đến thuốc anh chợt nhớ ra một chuyện, anh nhờ Lưu Khánh từ nước ngoài mang về thuốc trị sẹo mà quên mất vẫn chưa đưa cho người kia.
Nghĩ đến đây, anh liền tiện tay cam thuốc gõ cửa phòng bên cạnh.
Vừa hay, Lâm Thanh Chỉ ở trong phòng cũng đang muốn tìm anh.
Cô đã nhớ ra nguyên nhân vì sao khi nghe thấy bà nội Lâm cùng bà ngoại Lục nói chuyện lại cảm thấy quen tai đến thế, thời điểm lúc cô vừa đến thế giới này muốn Lục Lập cùng cô ngủ với nhau, Lục Lập đã lợi dụng việc cô gái nhà bên cạnh yêu đương và chuyện đột quy của bà nội cô ấy đem ra để lừa cô.
Cửa vừa mở ra, Lục Lập đã dựa vào một bên cánh cửa đem thuốc trong tay vất về phía cô: "Cho cô."
"Đây là cái gì?"
“Trị sẹo, dùng bôi lên chân.”
"Ừ”" Lâm Thanh Chỉ đặt thuốc sang một bên, cái này một lát nữa bôi sau còn bây giờ trước mắt có chuyện khác cần nói.
Lâm Thanh Chỉ nheo nheo con mắt nhìn Lục Lập nói: "Lục Tiểu Lập, anh lại lừa tôi đúng không?”
Rõ ràng kiếp trước nói sẽ nhớ rõ nhau, kết quả hiện tại cái gì cũng không nhớ, đúng là đồ lừa đảo.
Rõ ràng muốn rời đi nhưng cái gì cũng không nói, đồ lừa đảo.
Rõ ràng không muốn ngủ với cô, còn nói dối, đồ lừa đảo.
Nghe thấy những lời này Lục Lập bất giác lại nhớ đến kết cục của những lần nói dối cô. Anh lập tức đứng thẳng người nói: "Cô đừng nói linh tinh, tôi gan đây không có lừa gạt cô gì cả."
"Gần đây...'Lâm Thanh Chỉ nheo mắt lại: "Ý là trước đây thì có lừa?"
"Trước đây?" Trước đây Lục Lập anh đã từng lừa cô cái gì sao?
Không thể nào, người bị lừa rõ ràng là anh mà.
Lục Lập lắc đầu: "Không thể nào, tôi không có, cô không được tuỳ tiện vu oan cho tôi."
"Ô, vậy sao?" Lâm Thanh Chỉ giọng điệu chậm rãi và ung dung nói: "Có một người hàng xóm bên cạnh, bởi vì cháu gái không nói trước việc yêu đương, sau đó bà lão biết được đã bị đột quy..."
Lục Lập nhất thời nhớ đến chuyện gì đó.
Vừa mới gặp ngày đầu tiên người này đã không cần mặt mũi muốn cùng anh ngủ chung, anh đương nhiên không đồng ý, vì vậy đã gấp gáp lôi bà nội Lâm ra làm lá chắn, lại dùng tài năng của mình để thay đổi câu chuyện của hàng xóm bên cạnh, mới có thể đánh bay đi ý niệm trong đầu người này.
Con ngươi của Lục Lập khẽ trợn to, nhất thời nhìn vê phía Lâm Thanh Chỉ.
"Nhớ lại rồi sao? Anh thật sự không lừa tôi sao?”
"Tôi... Chuyện này... cô nghe tôi giải thích..."
"Thêm chuyện này đã là lần thứ ba rồi." Nói xong một cái gối liền bay thẳng đến giữa mặt anh. Lục Lập một tay ôm gối nói: "Cô nghe..."
Bộp!
Anh bị Lâm Thanh Chỉ dùng một chân đá ra khỏi cửa phòng.
Lục Lập ngồi ở cầu thang ôm bụng.
Vừa đau vừa hối hận, lúc đó anh tại sao anh lại không trực tiếp từ chối?
Anh phát hiện ra, so với việc trực tiếp từ chối cô ấy thì hình như cô ấy càng ghét việc bị lừa dối hơn, bây giờ chỉ số thành công của việc dỗ dành được cô khó hơn trước nhiều rồi, anh lần trước đều...
Nghĩ đến cái gì đó anh liền lắc lắc đầu.
Đàn ông, cần phải có tôn nghiêm!
Lục Tiểu Lập có tôn nghiêm ôm gối ngồi trước cửa phòng, cau mày nghĩ cách có tự trọng để dỗ người ta.
Mẹ Lục trên mặt đầy kem dưỡng da đi ngang qua, nhìn thấy con trai mình ngồi xổm trên hành lang liền hỏi: "Con ôm gối ngồi ở đây làm gì thế? Muộn rồi sao còn chưa đi ngủ? Sợ rắn à? Yên tâm, rắn đã bị tiêu diệt rồi."
Thật không ngờ cảnh vệ lại thật sự tìm thấy một ổ rắn ở dưới góc tường nhà nhà họ Lục, thậm chí còn có vài quả trứng rắn nhỏ, chúng đều là loài rắn độc, may mắn là tìm ra sớm nếu không thì hậu quả thật không dám nghĩ đến.
Ba Lục biết nguồn gốc của ổ rắn này là không trong sạch, có điều ông cũng không nói ra. Mẹ Lục không biết, chỉ cho rằng đó là ngoài ý muốn tiêu diệt được là tốt rồi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ôm gối ngồi ở ngoài cửa của con trai không tránh khỏi có chút buồn cười:
"Bây giờ nếu con vẫn sợ hãi như vậy thì mẹ để ba con đến ngủ cùng con nhé?"
Lục Lập ôm gối từ dưới đất đứng lên nói: "Ai sợ cái đó chứ."
"Ồ, đúng, con sợ ma"
"Mẹ!" Lục Lập không vừa ý kêu lên.
Mẹ Lục cười ha ha nói: "Được rồi, không trêu con nữa, con nửa đêm ôm gối đứng ngoài cửa làm gì vậy? Làm cho người ta giận rồi sao?" Mẹ Lục thấp giọng hỏi.
Lục Lập có chút phẫn nộ: "Con cũng không phải cố ý."
Mẹ Lục nhìn điệu bộ của con trai cười trộm một lúc, nhưng dẫu sao cũng là con trai ruột nên mẹ Lục chỉ có thể nhịn xuống võ võ vào vai anh nói: "Đợi đấy, ngày mai mẹ giúp con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận