Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 143
Chuong 143
Thạch Hiểu Quyên dùng chuyện bà Lâm quan tâm Thanh Chỉ để uy hiếp bà.
Nếu bà Lâm thực sự có ở đây, có lẽ vì chuyện Lâm Thanh Chỉ đi học, nói không chừng đối với Thạch Hiểu Quyên bà thật sự sẽ nhịn xuống.
Bà Lục nghe đầu dây bên kia giọng điệu càng ngày càng không phù hợp, lông mày dân dần nhíu lại: "Bà là ai? Thạch Hiểu Quyên?"
Người phụ nữ này bà đã nghe bà ngoại Lục mắng nhiều lần, nói rằng bà ta còn bị bà nội Lâm cầm giày đuổi ra khỏi nhà.
Thạch Hiểu Quyên nghe được không phải giọng nói của bà Lâm, nháy mắt sắc mặt liền trâm xuống, hóa ra những lời ngoan độc bà nói nửa ngày trời đều uổng phí rồi sao, bà đối với bà Lục ở đầu dây bên kia có chút khó chịu, nói chuyện cũng không khách khí nữa:
"Còn mày là ai? Tại sao lại tự tiện nhận điện thoại nhà người khác, thật bất lịch sự! Ồ, tôi hiểu rồi! Mày không phải là lại là ăn mày ăn trực, ai chứ? Ah, thật là tự tiện nha, đây không phải là sống nhờ nhà người khác hay sao.
Nghe được hai chữ "ăn mày", bà Lục trong nháy mắt liền nghĩ đến lời này chính là mắng con trai và mẹ mình nhất thời cũng không chút khách khí mắng lại: "Cái đồ miệng đặt trên mông, tôi thấy bà không nói được lời nào tốt đẹp thì đừng mở miệng. Thật là ra đường thì không xích nó lại, thấy người ta liên cắn bừa."
"Chuyện của Thanh Chỉ bà cũng đừng nghĩ tới nữa, không tới lượt bà quan tâm." Nói xong cũng mặc kệ Thạch Hiểu Quyên tức giận như thế nào, liền ba một tiếng cúp điện thoại.
Thạch Hiểu Quyên bị bên kia bị mắng trên đầu trên cổ hận không thể kéo bà Lục từ trong điện thoại ra chửi, nhưng mà người ta cúp điện thoại, gọi thế nào cũng không nghe máy, lửa giận của bà ta không biết xả làm sao, Thạch Hiểu Quyên cảm thấy tim bà ta tức muốn phát bệnh rồi.
Nhưng chuyện xảy ra bên này, Lâm Thanh Chỉ lại không biết.
Cô đang thử chiếc váy trắng.
Chiếc váy màu trắng đang mặc trên người cô còn Lục Lập thì đang đen mặt ở phía sau thắt tóc cho cô.
Mẹ Lục đi tới, nhìn thấy một màn này cười nói: "Chiếc váy màu trắng này kết hợp với bím tóc thật sự đẹp hơn một chút, thả tóc nửa buộc nửa thả cũng rất được."
Bàn tay thon dài của Lục Lập linh hoạt thắt bím tóc cuối cùng, sau đó buộc lại giúp cô.
Anh buông tay ra, hai tay đút vào trong túi, nhìn về phía mẹ Lục: "Mẹ, sau này, sau này đừng mua quần áo cho cô ấy nữa."
Nói xong còn liếc Lâm Thanh Chỉ một cái, tiếp tục nói: "Tóc cũng không biết làm sao cho đẹp, quần áo đẹp như vậy lãng phí."
Lâm Thanh Chỉ quay đầu trừng mắt nhìn bà một cái, phồng má nhìn về phía mẹ Lục: "Mẹ, mẹ đừng nghe lời anh ấy, cứ mua cho con đi ạt"
Lục Lập nghe được cách xưng hô của cô, hận không thể che miệng cô lại: "Em đừng bắt chước anh gọi mẹ.” Mỗi lần cô gọi như vậy, trong lòng liền cảm giác rất lạ.
Lâm Thanh Chỉ giương mắt nhìn anh: "Dì Lục là mẹ anh thì cũng là mẹ em, có gì không giống nhau. ?"
Một câu vốn nên mang theo chút mập mờ, bị Lâm Thanh Chỉ nói thẳng thắn, giống như tên thủ lĩnh thổ phỉ đang nói: "Hắc, người anh em, của anh thì cũng là của em, đừng nhỏ mọn như vậy."
Lục Lập nhìn cô tức giận, giận dữ nói: "Vừa rồi anh không nên thắt tóc cho em."
Lâm Thanh Chỉ không để ý tới anh nữa, quay đầu nhìn về phía mẹ Lục đang cười sung sướng ở một bên hô: "Mẹ, ai gọi tới vậy ạ.'
Bà Lục xua tay ra hiệu tỏ ý không có việc gì: "Là người lạ, chắc là gọi nhâm."
Có một số việc bà vẫn không nên nói ra, tránh làm mọi người lo lắng.
"Dạ." Lâm Thanh Chỉ cũng không nghĩ nhiều.
Buổi trưa, mấy người đều đến quán mì nhỏ giúp đỡ, ăn cơm trưa xong mới tách ra.
Lâm Thanh Chỉ và Bà nội Lâm cũng không biết chuyện Thạch Hiểu Quyên từng gọi điện thoại tới
Bạn cần đăng nhập để bình luận