Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 137
Chuong 137
Nghe được những lời này của Lục Lập, Lưu Tinh Tinh lập tức tiếp lời: "Đúng đúng đúng! Cô cũng siêu giỏi! Nghe nói trong trường đại học còn đặc biệt mở khóa học dạy sinh viên sửa chữa đồ vật, cô không cần học cũng biết sửa! Đây quả thực là không cần thầy dạy vẫn biết !INhu vậy không phải là rất lợi hại hay saol"
Lưu Tỉnh Tinh nịnh đầm vuốt mông ngựa, giống như là sợ mình bị so sánh vậy.
Tôn Minh Thiên và Lưu Tinh Tinh cũng đều biết tay nghề phục chế sách của Lâm Thanh Chỉ, dù sao cái miệng rộng của Trân Nhị Mập vừa hỏi liền khai ra hết.
"Đại học còn dạy cái này?" Nghe được lời của Lưu Tinh Tinh, Lâm Thanh Chỉ ngước mắt nhìn lại.
Lưu Tinh Tinh nhất thời hăng hái: "Không chỉ có, nghe nói chuyên ngành bảo tồn và phục hồi di tích văn hóa, ngoài ra còn có khóa học tu sửa sách cổ, còn có đồng hồ, đồ đồng, hội họa, đồ gỗ, sơn mài vân vân rất nhiều, năm ngoái khi tôi thi đại học mẹ tôi liên bảo tôi đăng ký vào chuyên ngành này, ai biết lúc đủ điểm, người ta còn có bài kiểm tra chuyên ngành, nói cái gì mà muốn thử xem tôi có hợp làm nghề này không, kết quả..."
Lưu Tinh Tinh bíu môi: "Người ta nói tôi không hợp với ngành này, nên không có nhận."
Nói xong, cô nàng chuyển biến một cái, thanh âm trong nháy mắt đề cao tám độ, nhìn về phía Lâm Thanh Chỉ nói: "Có điều! Thanh Chỉ, cô và tôi khẳng định không giống nhaul Cô vừa nhìn đã biết là có tài năng thiên bẩm với ngành này!"
Mọi người cũng không biết cô vì đâu mà nhìn ra, Tôn Minh Thiên càng nghe vẻ mặt càng đen.
Anh cho tới bây giờ cũng không biết tài năng vỗ mông ngựa của Lưu Tỉnh Tinh có thể mạnh như vậy.
Nghe Lưu Tinh Tinh nói, Lâm Thanh Chỉ ngược lại như có điều suy nghĩ, suy nghĩ một chút mở miệng hỏi: "Chỉ có thi đậu đại học mới có thể học?"
Lưu Tinh Tinh gãi gãi đầu nói: "Hình như là như vậy? Nhưng mà ngoài đại học cũng có, có điều lúc học khẳng định không thoải mái như khi học trực tiếp với giáo sư đại học, nghe nói tay nghề này đều là gia truyền, người bình thường đều không muốn dạy, lúc ấy Kinh Đại mở khóa học này nghe nói còn gây tranh cãi."
Lâm Thanh Chỉ gật đầu.
Trong trí nhớ trước kia của cô đi học chính là đọc viết chữ, dựa vào sách để viết chữ, không nghĩ tới thế giới này hóa ra không chỉ như vậy.
Cô ghét đọc sách và ghét những trang chữ lớn. Nhưng tu sửa sách và tu sửa chén bát cô lại không hề chán ghét, lúc ấy cùng lão sư phụ phụ kia luyện cái này thuần túy là bởi vì vị sư phụ kia nói nó có thể làm dịu tính tình của cô, làm cho cô cẩn trọng một chút.
Tính tình lạnh hay không lạnh cô không biết, dù sao trước kia không vui, cô liền thích làm việc này, vừa ngồi là có thể ngồi cả ngày.
Hiện tại ở thế giới này ngược lại rất ít thời điểm không vui, dựa vào nó kiếm cơm ngược lại là thật.
Nghĩ đến lúc đầu mình nhặt rác được mười đồng chín hào tám, lại nghĩ đến giá sửa quyển sách rách kia, nhất thời, Lâm Thanh Chỉ cảm thấy đi học chính là một chuyện rất cần thiết.
Dù sao cô cũng nói với bà nội Lâm rằng cô sẽ trở thành một cái tên hàng đầu trong ngành. Gió nóng bên ngoài thổi qua cửa sổ, quét qua mái ngói đen, dường như có thể nghe được mấy người bên trong thảo luận về tương lai của mình.
Một bên khác, một nhà Lữ gia mời cha con Lưu gia tới làm khách.
Thạch Hiểu Quyên ôm đứa nhỏ đứng ở bàn ăn, nhìn người đang trên bàn ăn cơm: "Cũng không biết hương vị món ăn có hợp khẩu vị của mọi người hay không, hy vọng mọi người khôn chê."
Lưu Tiểu Thái cười nhìn về phía cô nói: "Hiểu Quyên ngồi xuống cùng nhau ăn đi, đã làm phiền cô làm nhiều món như vậy."
Lưu Tráng Kiến nghe được lời nói của cha anh hừ mũi tức giận, nhưng cũng không nói cự tuyệt, hôm nay ba anh nhất định phải dẫn anh đến Lữ gia ăn cơm, cũng không biết có ý đồ gì, không phải là muốn tác hợp hắn cùng Lữ Thúy Thúy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận