Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản

Chuong 85:

Chuong 85:Chuong 85:
Chuong 85:
Lâm Thanh Chỉ nhìn bà nội của cô một cái, nhìn ra bà nội bị kích thích lập tức vui vẻ đuổi theo bà nội Lâm.
Vừa rồi cô nhìn thấy một nhà bán tương giò ở đầu ngõ, trông rất ngon.
Thật sự muốn ăn.
Bên kia, Lục Lập vừa về đến nhà cơm cũng không thèm ăn đã lật đật kho xem hòm tiền nhỏ của mình, tiền của anh đa số đều đã chia nhỏ ra đầu tư cho bạn bè, cho nên bình thường ở trong người đều không có quá nhiều.
Suy nghĩ lúc lâu anh lại xuống lầu, chặn cha mình lại xin một ít tiền riêng, lại đi đến trước mặt mẹ anh khóc nghèo đòi một chút, cuối cùng cháu đi tìm anh trai anh ôm lấy không buông cầm thêm một ít.
Nắm lấy số tiền lớn mà ba người đưa cho.
Lục Lập quyết định, anh muốn mua nhài
Sau khi đòi tiền xong Lục Lập cháu không quên mách với mẹ chuyện ba Lục giấu tiên ở trong phòng riêng.
Thằng cháu trời đánh này vừa quay về đã lừa ba nó, ba Lục đã bị anh làm cho tức chết rồi.
Lục Lập lấy được tiên liên đi tìm Trân Nhị mập, nhưng kết quả là tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu.
Ở một bên, chuyện Trần Nhị mập lén lấy xe đi đã bị ba anh ta phát hiện ra. Ba Trần vẫn chưa rút dây đai ra mà Trân Nhị mập đã trốn sau lưng ông nội Trần rồi, vừa khóc vừa gào lên nói chuyện anh ta lấy trộm xe là để đi đón Lâm Thanh Chỉ.
Ông nội Trần biết được Lâm Thanh Chỉ đã đến, tức khắc liền nhớ đến chuyện hai ngày trước tâm sự cùng với ông bạn già.
Ông dẫn theo cả đám người Trần Nhị mập đi đến nhà họ Lâm, Lục Lập tất nhiên cũng vì thế mà tìm không thấy người.
Lâm Thanh Chỉ và bà nội Lâm sau khi ăn cơm ở ngoài xong liền đi thẳng về nhà.
Bà nội Lâm nhìn dòng người đi qua đi lại xung quanh, liền kéo tay Lâm Thanh chỉ nói: "Tình hình bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, tiểu thương đều đã có thể làm ăn buôn bán nhỏ, chỉ là tương giò vẫn hơi đắt một chút, một đĩa tương giò tính ra cũng phải 5 đồng 6, nhưng mà đổi lại mùi vị thật sự không tệ chút nào."
Lâm Thanh Chỉ không bận tâm nói: "Cháu có tiền".
Bà nội Lâm đưa cho cô ít hạt dẻ nói: "Kiếm được ít tiền thì là có tiên rồi sao? Bà nói cho cháu nghe, kiếm được tiền thì cũng phải đi học, có học lực sau này mới có thể tiến xa hơn được. Cháu đấy, chính là hiểu biết quá ít, đợi cháu sống đến tầm tuổi như bà bây giờ thì cháu mới biết..."
Cùng với tiếng lầm bầm của bà nội Lâm, hai người bước đến trước cửa.
Lâm Thanh Chỉ lấy chìa khoá ra, mở cửa rồi đi vào trong.
Vừa mới bước vào nhà không lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm Thanh Chỉ quay đầu lại. Là ông Trần lần trước đã đưa tiền cho cô.
Một đám người đi vào phòng chính.
Trân Nhị mập cười hì hì nói với bà nội Lâm: "không nghĩ tới nhanh như vậy đã lần nữa gặp được bà nội rồi, đây là ông nội cháu, chuyện lần trước đã làm phiền Lâm tiểu thư giúp đỡ rồi, lần này có thể lại phải phiên đến cô ấy lần nữa."
Bà nội Lâm nghe không hiểu những lời này, mặc dù bà không hiểu nhưng cũng không tuỳ tiện giúp Lâm Thanh Chỉ làm chủ, chỉ cười nói: "Chúng ta vẫn là phải cảm ơn cháu thì đúng hơn, mọi người ngồi xuống đi, đều ngồi cả đi, trong nhà không có trà chỉ có nước lọc thôi hi vọng mọi người đừng chê cười."
Nói rồi bà liên đi xuống bếp đun nước, bọn họ vừa về cho nên đến nước cũng chưa kịp đun.
Trần Nhị mập hiểu chuyện nên đi theo sau nói: "Cháu đi giúp bà."
Trong phòng chỉ cháu lại ông Trần và một người nữa trông tuổi tác cũng đã lớn.
ông Trần nói với ông bạn già ngồi bên cạnh: "Sổ gia phả của nhà chúng tôi, là do vị tiểu sư phụ họ Lâm tay nghề cực tốt này sửa chữa."
Lại quay đầu chỉ về phía Lâm Thanh Chỉ giới thiệu: "Đây là bạn của tôi, Hồ Đông."
Ông Trần nói xong, bốn phía đột nhiên rơi vào một mảng tĩnh lặng.
Ông Hồ không nói gì, Lâm Thanh Chỉ cũng không lên tiếng.
Ông Trần nhìn xung quanh, đưa tay ra đẩy người ngồi bên cạnh mình một cái, nheo mắt ra hiệu: "Đều là người có tuổi rồi, tại sao chỉ có chút vấn đề này cũng không dám nói rail"
Ông Hồ nhìn Lâm Thanh Chỉ một cái, giọng ôn nhu nói: "Gia phả của nhà họ Trần thật là đã do cô sửa lại sao? Cô... Tuổi cháu nhỏ như vậy..." Tuy câu nói cuối cùng ông vẫn chưa nói hết, nhưng đã lộ ra sự không tin tưởng.
Ông Trần gấp gáp nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, chính mắt tôi đã nhìn thấy chẳng lẽ tôi lại có thể lừa ông."
Ông Hồ nói: "Cũng không phải là ông không rời đi lúc cô ta sửa chữa."
Ông Trần tức giận: "Tôi đúng là không nên đưa ông đến đây."
Ông Hồ: "Ông không đưa tôi đi, thì tôi tự mình tìm!"
Ông Trần: "Vậy thì ông tự tìm đi, tự nhiên đi cùng tôi làm cái gì, ông..."
Hai người cãi qua cãi lại trước mặt một đứa trẻ.
Lâm Thanh Chỉ ở bên cạnh nhìn, nhướng lông mày lên cảm thấy có chút thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận