Thập Niên 80: Nữ Hỗn Đản
Chuong 179
Chuong 179
Thế nhưng Lâm Thanh Chỉ lại không nói gì, mà cô không chỉ không nói gì mà hình như tình cảm đối với anh còn vơi bớt đi một nửa vậy.
Lục Lập suy nghĩ sâu sắc hoài nghi có phải do anh không được?
Hay là cô đạt được rồi là không yêu nữa?
Cuối cùng chỉ có một kết luận là cô tồi quái
Tồi đến phẫn nộ.
Lục Lập hiện giờ cũng không nói bất cứ điều gì về việc chịu trách nhiệm với Lâm Thanh Chỉ, ngày nào cũng âm thầm mắng Lâm Thanh Chỉ phải có trách nhiệm với anh.
Lâm Thanh Chỉ không động tĩnh gì, chỉ nói cô còn nhỏ.
Lục Lập vừa buồn vừa giận, cô còn nhỏ, anh không nhỏ a, nghĩ đến một đống thư tình đó của cô, Lục Lập cảm thấy phải nhanh chóng kết hôn.
Thế nhưng vùng đất của Đông thành vừa được chụp lại, tất cả kế hoạch hạng mục đều đang thi công, thỉnh thoảng anh vẫn phải đến đó, cuộc hôn nhân này vẫn luôn kéo dài trong suy nghĩ của anh.
Hôm nay kết quả của kỳ tuyển sinh đại học cuối cùng cũng được công bố, Lâm Thanh Chỉ đã thuận lợi vượt qua kỳ thi mà còn nằm trong số những người xuất sắc nhất, cả nhà lại được mở một bữa tiệc ăn mừng.
Bà nội Lâm mấy ngày nay đều cười tươi rói, thậm chí còn đốt giấy để đem tin vui này nói cho Lâm Cương Ngọc.
Ăn sáng xong bà nội Lâm đột nhiên nhớ ra một việc, bà nhìn Lâm Thanh Chỉ nói: "Lần trước con mượn sách của dì Tôn, con đừng quên trả cho dì ấy nhé, bây giờ thành tích của con có rồi, cũng nên cảm ơn dì ấy cẩn thận, bà đã chuẩn bị cho con ít đồ, con cầm sang cho dì ấy."
Bà nội Lâm không nhắc, Lâm Thanh Chỉ suýt thì quên chuyện này.
Bà nội Lâm đã chuẩn bị đầy đủ đồ rồi đặt lên trên bàn.
Bà dặn dò: "Đồ đều đã chuẩn bị ở đây rồi, bà đi ra cửa hàng, lát nữa con nhớ mang quà cho dì ấy nhé."
"Vâng."
Lâm Thanh Chỉ quay về phòng đem sách đã mượn sắp xếp cẩn thận, dùng dây buộc lại, sau đó một tay xách đồ, một tay cầm sách đi sang nhà dì Tôn.
Dì Tôn đang bận quét nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa liền hỏi: "Ai đấy? Nói rồi liền đi đến mở cửa ra.
Vừa mở cửa, thấy đó là Lâm Thanh Chỉ trong mắt bà thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhanh chóng đưa tay ra kéo cô nói: "Nào nào nào, vào đi vào đi, con xem con kìa, đến là được roi còn xách theo đồ làm gì chứ!"
Dì Tôn cười rồi vui mừng dẫn cô vào trong phòng, bà nghe nói Lâm Thanh Chỉ bận việc thi đại học, bà đem suy nghĩ muốn giới thiệu cháu trai của mình cho cô tạm thời dừng lại, bây giờ còn không phải trùng hợp sao, Lâm Thanh Chỉ đã thi xong rồi, cháu bà hôm nay cũng vừa hay sẽ đến!
Điều này chứng tỏ gì đây?
Duyên phận al Lâm Thanh Chỉ thường xuyên nhìn thấy dì Tôn ở quán mỳ, đối với dì Tôn cũng coi như là thân thiết, cô đưa tập sách trong tay hỏi: "Dì Tôn, chỗ sách này con để ở đâu được ạ?
Dì Tôn chỉ vào trong góc nói: "Đó đó đó, để đó là được, chỗ góc tường đó, vừa hay cháu trai dì lát nữa sẽ đến, để cho nó đem chỗ sách đó về nhà."
Lâm Thanh Chỉ để sách ở góc tường, lại tiện tay để đồ lên trên mặt bàn nói: "Di Tôn, đây đều là quà con cảm ơn dì."
Dì Tôn nhanh chóng đưa đồ lại cho cô cười nói: "Mượn có mấy quyển sách, cũng không có đáng là gì, không cần đồ này đâu."
Đối với lễ nghĩa của thế giới này, Lâm Thanh Chỉ đã có chút quen rồi, cô lại đem đồ đặt lên bàn nói: 'Là bà con tự tay chuẩn bị ạ, dì không nhận, quay về bà sẽ đánh con."
"Hai." Dì Tôn thấy không thể từ chối được, liền đem đồ đặt lên bàn, những điều này bây giờ không còn quan trọng nữa rồi, chuyện quan trọng là bà đã nhìn trúng đứa cháu dâu này rồi!
Lâm Thanh Chỉ lớn lên rất xinh đẹp, lại có năng lực, hiện tại còn thi lên đại học, cô gái như thế này có đốt đèn lồng lên cũng không dễ gì tìm được!
Dì Tôn kéo lấy tay của Lâm Thanh Chỉ, cười tươi như một đóa hoa, thật là càng nhìn càng thấy hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận