Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 105:
"Hôm qua, trong kỳ thi cấp sáu, tại phòng thi số 36 của trường chúng tôi, đoàn thanh tra đã bắt quả tang một cô gái dùng tai nghe hạt gạo gian lận ngay tại hiện trường. Giáo viên thanh tra chính (Lại Vinh Tùng, Chủ nhiệm khoa Quản lý) từ bên ngoài phòng thi cho biết họ phát hiện có dấu hiệu gian lận trong phòng thi của chúng tôi và yêu cầu giáo viên lục soát toàn bộ phòng thi. Chuyện hay ho chính là cháu gái Vu Ngải Kỳ của ông ta bị phát hiện tại trận, thế là vị chủ nhiệm Lại này lập tức biến thành kẻ hai mặt, lúc đầu ông ta nói rằng kẻ gian lận nếu bị bắt quả tang nhất định sẽ bị đuổi học, nhưng khi thấy đó là cháu gái của mình, ông ta lại ngay lập tức đổi ý nói rằng đó là một sự hiểu lầm.
Đêm hôm qua, chính miệng Vu Ngải Kỳ đã nói trong ký túc xá: "Cái gọi là chế độ thẳng tay trừng trị chỉ áp dụng cho những học sinh không có bất kỳ chỗ dựa nào mà thôi!" Như thế này, mọi người có nghĩ rằng nhà trường sẽ vẫn giải quyết một cách công bằng chứ? Nếu không xử lý công minh thì sẽ bất công biết bao cho những thí sinh đã học hành chăm chỉ và những học sinh từng bị đuổi học vì gian lận trong quá khứ chứ!"
Sau đó là một đoạn video được đính kèm, đó là đoạn Vu Ngải Kỳ nói chuyện với Linh Bảo trong ký túc xá đêm qua.
Các bình luận bên dưới đều rất phổ biến, đã có hơn 18. 000 bình luận.
Là một trường nổi tiếng trong nước, đại học F có độ chú ý rất cao, đồng thời cũng đề cập đến các chủ đề nhạy cảm như gian lận và bao che vì lợi ích cá nhân, lại có cả video chứng minh, hiện tại đã xuất hiện trước mắt công chúng, sao có thể không châm ngòi cho một cuộc thảo luận sôi nổi.
"Nếu gian lận sẽ bị đuổi học, nội quy của đại học F đã được thi hành mười mấy hai mươi năm rồi, bây giờ chẳng lẽ chỉ vì cô ta là người thân của lãnh đạo trường mà không bị kỷ luật sao?"
"Chỉ dành cho học sinh không có chỗ dựa là loại thể chế gì, cô ta chỉ là cháu gái của một chủ nhiệm khoa nhỏ bé, chỗ dựa lớn lắm sao! Để xem cô ta còn có thể như vậy được nữa hay không!"
"Nếu nhà trường không giải quyết công bằng, chúng tôi sẽ cùng nhau báo cáo tập thể lại với Bộ Giáo Dục!"
"Thí sinh của phòng thi số 36 làm chứng, những gì blogger nói đều là sự thật, chúng tôi đều đã tận mắt chứng kiến thây giáo thanh tra tìm thấy tai nghe và máy phát gian lận trong ngăn kéo của Vu Ngải Kỳ!"
Thấy được đoạn video đó, Vu Ngải Kỳ vẫn chưa hiểu được là mình bị người khác tính kế, nếu không thì sao lại trùng hợp như thế được, những gì cô ta vừa nói tối hôm qua đều lập tức xuất hiện trên Weibo. Cô ta đập bàn trong căng tin, đứng dậy nhìn những người ở ký túc xá bên cạnh: "Là ai? Ai trong các người đã đăng video đó lên Weibo, đứng lên cho tôi
Cô ta bày ra tư thế như hận không thể ăn da xẻ thịt như thế, chẳng có ai dám nhìn cô ta. Dù sao thì cậu của cô ta vẫn là chủ nhiệm khoa của bọn họ, hơn nữa phần lớn họ đều xuất thân từ gia đình thường dân, làm sao dám chống lại cô ta.
Đôi mắt của Vu Ngải Kỳ quét qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Linh Bảo.
"Là cô, nhất định là cô! Từ đầu đến cuối đều là cô đã tính kế tôi!"
Linh Bảo ăn một cái bánh bao nấm đông cô, sau đó ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy vô tội: "Cô nói cũng phải có bằng chứng chứ, tôi tính kế cô như thế nào? Chẳng lẽ tai nghe gian lận không phải tìm được từ bàn của cô? Những lời kia không phải là những lời cô đã nói? Chuyện xảy ra hàng chục đôi mắt đều đã nhìn thấy. Cô muốn chối cũng chối không được, sao cô lại có thể trách tôi được chứ”
"Cô... Tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận vê những gì mình đã làm ngày hôm nay!" Vu Ngải Kỳ hận thù nhìn cô.
"Aiyo, sợ quá đi!" Linh Bảo giả vờ võ về trái tim nhỏ bé của mình: "Dù sao thì cậu của cô cũng là chủ nhiệm khoa cơ mà, nói không chừng đến lúc đó ông ta sẽ vì tư thù mà đuổi học tôi cũng nên...
Khuôn mặt của Vu Ngải Kỳ nhăn nhó vì tức giận, chỉ muốn xông lên cho cô vài cái tát, nhưng khi quay đầu lại, cô ta lại nhìn thấy có người trong nhà ăn đang giơ điện thoại di động về phía mình.
Cho dù cô ta có ngu ngốc đến đâu cũng biết rằng bây giờ bản thân cô ta đã nổi tiếng như thế nào trên mạng, nếu cô ta lại bị nắm thóp điểm yếu, nói không chừng còn khó giải quyết hơn.
Thực ra trong lòng cô ta đã có chút sợ hãi, vụ lùm xùm lớn như vậy, cậu còn có thể cứu nổi cô ta sao?
Cô ta định sau khi ăn sáng xong sẽ bí mật gọi điện thoại cho cậu, nhưng không ngờ cậu của cô ta lại không chịu bắt máy, sau khi kết thúc buổi học đầu tiên, một giáo viên phụ đạo đã đến lớp mời cô ta lên phòng hiệu trưởng.
Một số lãnh đạo cấp cao của trường, giám đốc học viện và cậu của cô ta đều có mặt, giám đốc Văn phòng giáo vụ đã thay mặt trường tuyên bố hình phạt của cô ta: Đuổi học. Cô ta và ba mẹ cô ta được lệnh đến trường để hoàn thành các thủ tục trong vòng một tuần.
Lại Vinh Tùng là nhân viên lâu năm của trường, ông ta đích thực cũng có chút sĩ diện, nhưng sĩ diện của ông ta có lớn đến đâu cũng không sao sánh được với danh dự của nhà trường. Vụ bê bối đã được lan truyền trên Weibo, bước tiếp theo sẽ tới lượt các phương tiện truyên thông chính thống đưa tin, nếu như Vu Ngải Kỳ không bị trục xuất theo quy chế, chẳng phải đó là thiên vị vì lợi ích cá nhân hay sao, điều này sẽ thu hút sự chỉ trích từ nhiêu phương tiện truyền thông. Nếu như vậy, e rằng ngay cả hiệu trưởng cũng không giải thích được với đại chúng.
Một chủ nhiệm khoa nhỏ bé tất nhiên sẽ phải nhượng bộ trước lẽ phải. Vu Ngải Kỳ cứ như bị sét đánh, cô ta không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, cô ta kéo Lại Vinh Tùng vừa khóc vừa âm ï: "Cậu ơi, cậu nói giúp cháu đi, cậu là chủ nhiệm khoa của trường chúng ta mà, cháu sao có thể bị đuổi học được chứ!"
Lại Vinh Tùng vẻ mặt đầy xấu hổ kéo cô ta ra ngoài: "Đừng nói nữa, mau quay về gọi ba mẹ cháu đến làm thủ tục đi!"
Ông ta đã nói tất cả những gì nên nói rồi, nhưng lãnh đạo trường vẫn nhất quyết đuổi học Vu Ngải Kỳ, ông ta còn có thể làm gì được. Quan hơn một cấp ép chết người, đích thân hiệu trưởng cũng đã bày tỏ sự bất lực cùng lời xin lỗi của nhà trường đối với ông ta, ông ta còn có thể vì cháu gái mà chống lại hiệu trưởng sao?
Weibo chính thức của trường đại học F đã tuyên bố quyết định đuổi học Vu Ngải Kỳ vào cùng ngày, một lần nữa câu chuyện được làm nóng lên một tâm cao mới, nhiều người đã ca ngợi nội quy và kỷ luật chắc như thép của đại học F. Không có gì ngạc nhiên khi trường này có thể đào tạo ra cho xã hội nhiều nhân tài xuất sắc như vậy.
Thậm chí, Bộ Giáo Dục còn ra văn bản, kêu gọi các trường cao đẳng, đại học khác học hỏi đại học F, thiết lập nội quy và kỷ luật nghiêm khắc trong nhà trường, ra sức quan tâm đến thành tích học tập của sinh viên, để sinh viên có thể nắm vững hơn nữa kiến thức chuyên môn thực tế ở trường.
Như vậy, sự việc Vu Ngải Kỳ bị đuổi học có thể coi là chắc như đỉnh đóng cột. Bộ Giáo Dục đều đã biết, làm gì còn chỗ cứu vãn được nữa.
Ba ngày sau, Vu Ngải Kỳ và ba mẹ cô ta làm thủ tục thôi học trong tuyệt vọng, Lại Vinh Tùng cũng hận kẻ đầu sỏ Lục Linh Bảo kia đến tận xương tủy.
Đều là trách cô không chịu ngoan ngoãn bị lừa, nếu không, cháu gái của ông ta sao có thể suy bại đến mức bị đuổi học, buộc phải học lại năm thứ ba trung học phổ thông.
Nhìn hồ sơ của Lục Linh Bảo đang đặt trên bàn, trong mắt ông ta tràn đầy hận ý, mối thù này ông ta nhất định phải trả cho bằng được.
Cùng lúc đó, chủ nhà hàng thịt nướng ngũ vị cuối cùng cũng đợi được người phụ trách của quảng trường Vân Khai, còn nhận được một tin tức khiến cho người khác tuyệt vọng từ người phụ trách:
Anh ta cũng không có phương thức liên lạc của vị đại sư kia, người là do tổng bộ liên lạc, bảo ông ấy đi đến tổng bộ hỏi lãnh đạo.
"Anh có thể gọi điện thoại hỏi giúp tôi được không?" Ông ấy khẩn cầu.
Người phụ trách lúc đầu còn miễn cưỡng, nhưng sau đó ông đưa ra một phong bì đỏ lại nói đủ điều tốt đẹp, mới thuyết phục được anh ta giúp thực hiện cuộc gọi này.
Trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng ông cũng xin được số điện thoại của đại sư từ lãnh đạo của tập đoàn Vân Khai.
Nhìn dãy số điện thoại kia, Hà Phúc Quý khóc vì sung sướng. Cuối cùng vợ ông cũng được cứu rồi!
Ông ngay lập tức gọi điện thoại liên lạc với vị Lục đại sư trẻ tuổi kia.
"Ồ, ông là ông chủ của nhà hàng thịt nướng ngũ vị đó à, tôi có nhớ, món thịt nướng của nhà ông rất ngon!" Giọng nói lanh lảnh từ ống nghe truyền đến, Hà Phúc Quý lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Đại sư vẫn còn nhớ ông, thì ông cũng nên nhớ đến lời hứa trước đây.
"Tôi muốn xin đại sư giúp tôi xem bệnh tình của vợ tôi, không biết khi nào đại sư có thời gian nhỉ?" Ông cẩn thận đưa ra lời thỉnh cầu.
Người bên này suy nghĩ một chút rồi nói với ông: "Ngày mai có hơi nhiều tiết học, vậy ngày mốt đi!"
Giao hẹn xong thời gian, đợi sau khi Linh Bảo tan học Hà Phúc Quý bèn lái xe đến cổng trường đợi cô. Khi Linh Bảo vừa mở cửa xe ở hàng ghế sau, đã nhìn thấy phía trên đang đặt hai túi đồ ăn của cửa hàng thịt nướng ngũ vị.
"Chắc đại sư chưa ăn cơm đâu nhỉ, thế nên tôi đã đặc biệt bảo cửa hàng nướng một ít thịt xiên cho cô đấy!" Hà Phúc Quý thành thật cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận