Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 132:
"Những người bên cạnh kia là bạn mà ông ta dẫn tới, tất cả đều là nhân vật quan trọng!"
Cái gì?
Mặt tràn đầy vẻ không tin nổi, miếu Sơn thần này, vẫn là miếu Sơn thần mà từ nhỏ ông ta biết sao?
Cậu lớn rất khó hiểu, tại sao những ông chủ lớn ở tỉnh phía nam lại lặn lội vào tận nội địa để dâng hương trong dịp Tết Nguyên đán, nhưng những người đến cùng với Hầu Thuy Lâm lại biết rất rõ.
Khi đó chuyện xui xẻo của Hầu Thuy Lâm đã lan truyền ra khắp vòng bạn bè, những người quen với ông ấy ai mà không biết vận rủi của ông ấy trong khoảng thời gian đó. Đã thử mọi cách có thể nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Mọi người đều nói chắc ông đã chọc phải một ác thần nào đó ghê gớm lắm. Nhưng không ngờ, Hầu Thuy Lâm đột nhiên đi một chuyến đến nội địa tỉnh C, sau khi trở về vận xui liền dừng lại.
Không lâu sau, lại nghe nói rằng Hầu Thuy Lâm đã ly hôn với vợ, chưa nói đến việc đuổi em trai vợ ra khỏi công ty, Hầu Thuy Lâm còn kiện anh ta ra tòa vì tội tham ô công quỹ, sau khi ăn tết, e rằng anh ta có thể sẽ bị kết án tù.
Mãi cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, lúc Hầu Thuy Lâm đang ăn tối với bạn bè, ông ấy mới kể cho họ nghe tất cả mọi chuyện.
Hóa ra, sở dĩ trong khoảng thời gian đó ông ấy xui xẻo như vậy đều là do người cậu em vợ lòng tham không đáy của mình, ngày thường ở trong công ty con của ông ấy làm trời làm đất, biến công ty thành một mớ hỗn độn, tham ô công quỹ thì thôi đi, đằng này lại còn vì bị ông ấy thường hay răn dạy khiển trách mà sinh lòng oán hận, làm tà phép trả thù.
May mắn thay ông ấy vô tình biết được rằng Sơn thần của làng Bạch Đế này rất linh nghiệm, nên đã đến thờ cúng cầu nguyện, ông ấy không chỉ lấy được bùa hộ mệnh mà còn nhận được sự khai sáng của thần linh, dưới sự chỉ dẫn của thần linh, ông ấy mới tìm ra được kẻ đầu sỏ trong chuyện này, khai trừ tà pháp trên người, vậy nên ông ấy mới có thể vượt qua được đại nạn lần này.
Nghe Hầu Thuy Lâm nói đến việc lúc đó đã gặp may ở làng Bạch Đế, bạn bè của ông ấy đều vô cùng kinh ngạc.
Doanh nhân ở các tỉnh phía Nam nói chung cũng rất mê tín, hàng năm họ đều đến chùa thắp hương, thắp đèn làm công đức cũng không ít, nhưng chưa từng có ai gặp được kỳ tích như vậy. Bất kể đó có là mấy lá bùa xuất hiện từ trong không khí hay âm thanh của các vị thần từ đâu vọng đến, những điều đó nghe thật khó tin. Hơn nữa, có thể xem là họ đã tận mắt chứng kiến sự việc của Hầu Thuy Lâm, vậy ra thần linh ở miếu Sơn thần đó thật sự rất linh thiêng.
Dù gì thì cũng phải đi hành hương vào ngày đầu tiên của năm mới, vậy tại sao không đi đến một nơi linh nghiệm hơn.
Thế là sau khi nghe tin Hầu Thuy Lâm sẽ phải ngồi máy bay bay xuyên qua tỉnh để thắp hương, một số bạn bè của ông ấy cũng đi theo.
Nhưng họ chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy, những ngôi chùa đạo quán khác vào ngày đầu tiên của năm mới thường mở cửa rất sớm, những người đến sớm nhất đều có thể vào thắp hương. Nhưng ngôi miếu Sơn thần này họ đã đợi hai tiếng đồng hồ rồi mà cửa vẫn chưa mở.
Bọn họ đến nơi lúc bảy giờ. Vốn nghĩ rằng cửa sẽ mở vào lúc tám giờ, nhưng đến tám giờ cửa vẫn không mở. Họ lại bắt đầu suy đoán liệu có phải người trông coi miếu ở đây rất lười biếng hay không, chín giờ mới chịu mở cửa. Nhưng đến chín giờ, cửa vẫn chưa mở.
Sau đó, người dân trong làng này cũng đến thắp hương, hỏi ra mới biết ngôi miếu này vốn dĩ không có người trông coi. Thế là bọn họ không còn cách nào khác đành phải gọi trưởng thôn ra hỏi xem có phải là người của uỷ ban thôn đã khóa cửa miếu hay không, nhưng người của uỷ ban thôn cũng tỏ ra không hề biết gì đến chuyện này.
Người đến thắp hương ngày càng nhiều, cả một nhóm người tiến lên gõ cửa giải thích là bản thân đến dâng hương xin bùa, xin người ở bên trong mở cửa nhưng cửa vẫn là không chịu mở.
Có một người hành hương bốc đồng chạy tới gõ cửa, cánh cửa gỗ trông có vẻ cũ nát chỉ cần một cước đá vào là có thể hất tung, nhưng ngay cả vài người đàn ông cường tráng cùng lên vẫn không thể phá được. Trèo tường cũng không được nốt, có người trong thôn đi mượn cái thang, nhưng thang vừa đặt lên tường sân lập tức bị trượt sang một bên, căn bản là không vững chút nào, lại càng đừng nói đến chuyện dẫm lên nhau mà trèo.
"Quả thật là tà môn, lẽ nào hôm nay Sơn thân không muốn cho chúng ta đi vào thắp hương sao?"
"Không thể nào, nghe dân làng nói cứ mùng một tết là lại có người đến thắp hương cơ mà."
"Làm sao bây giờ? Chúng ta đều lặn lội từ xa tới dâng hương, đừng nói là hôm nay không thắp hương được chứ!"
Mọi người lo lắng thảo luận với nhau, nhưng lại không ai muốn rời đi, bùa hộ mệnh của ngôi miếu Sơn thần này quá là linh nghiệm, rất nhiều người đã tự mình lái xe đến, đi một chuyến đến đây cũng không dễ dàng gì, bọn họ không muốn từ bỏ dễ dàng.
Lại có một nhóm người khác đi tới trước miếu Sơn thần, cả nhà lớn nhỏ đều đã chuẩn bị tươm tất, bao gồm một số nam nữ trung niên, một số thiếu niên thiếu nữ cùng một bà lão tóc bạc trắng, Hầu Thuy Lâm và những người khác nhìn thoáng qua rồi cũng không chú ý đến nữa.
Không ngờ, chính vào lúc này, một giọng nói trong trẻo thanh tao nhưng lại rất kỳ ảo như có như không vang lên trong đầu Hầu Thụy Lâm:
"Ta sẽ ban nén hương đầu tiên cho những tín đồ thành kính nhất. Ai cho rằng mình là người thành kính có thể tiến tới và gõ cửa." Hầu Thuy Lâm mở to mắt, nói với bạn mình: "Các cậu đã nghe gì chưa? Thần linh khai sáng! Tôi lại có thể nghe được lời khai sáng của thần linh rồi!"
"Có phải ngài ấy nói... Ta sẽ ban nén hương đầu tiên cho những tín đồ thành kính nhất. Ai cho rằng mình là người thành kính có thể tiến tới và gõ cửa, đúng không?”
Hầu Thuy Lâm liên tục gật đầu.
"Thì ra đây chính là giọng nói của Sơn thần!" Bạn ông ấy kêu lên.
Thật không ngờ cũng có một ngày họ có thể nghe được lời khai sáng của thần linh.
Tất nhiên không phải chỉ có mấy người bọn họ có thể nghe thấy âm thanh này, những người có mặt ở đây đều nghe thấy, sau khi trải qua cảm giác kinh ngạc cùng mới lạ, liền có người chạy tới đẩy cửa, vừa chạy vừa hét lớn:
"Sơn Thần Bồ Tát, tôi là tín đồ thành kính nhất, xin hãy ban cho tôi nén hương đầu tiên!"
Thế nhưng sau khi gõ cửa, cánh cửa gỗ lại không hề nhúc nhích.
Rất nhiều người cho rằng mình là người thành kính đã đi đến gõ cửa, nhưng cửa vẫn không mở ra.
Lúc này, có người trong thôn nói: "Muốn nói ai là sùng bái Sơn Thần Bồ Tát của chúng ta nhất, vậy nhất định phải là bà Ngô rồi. Bà ấy đã thờ Sơn thần mấy chục năm rồi, hiện tại đã chuyển đến sinh sống ở thành phố, mỗi tháng vẫn về đây quét dọn thần miếu nữa cơ mài"
"Đúng vậy, bà Ngô, bà đi thử xem saol"
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Ngô Xảo Trân, dưới sự quan sát của mọi người, Ngô Xảo Trân có chút mất tự nhiên.
"Bà ngoại, ngoại cứ lên thử xem, nhất định là có thể mài" Ánh mắt Linh Bảo đầy động viên.
Đám đông nhường đường, Ngô Xảo Trân mang theo một bó nhang, đi đến trước ngôi miếu Sơn thần dưới sự quan sát của đám đông, bà vươn tay gõ ba lần vào cánh cửa gỗ.
Một giây sau, cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra.
Mọi người đều đứng ngây ngốc, kể cả bản thân Ngô Xảo Trân.
"Bà ngoại, mau đi đến thắp hương đi, nén hương đầu tiên là của bà đấy!" Linh Bảo hướng về phía bà gọi lớn.
Ngô Xảo Trân rất phấn khích, hóa ra tất cả những gì bà làm đều đã được Sơn Thần Bồ Tát nhìn thấy, bây giờ có nhiều người hành hương như vậy, thế mà bà vẫn có thể là người đầu tiên thắp hương, thật là vinh dự biết bao! Bà vội vàng câm hương nến bước vào thần điện.
Mà những người khác cũng đi theo vào sân bên ngoài miếu, vừa quay đầu nhìn lại càng là kinh hãi đến tận mang tai. Cánh cửa này rõ ràng không có chốt hay bất cứ thứ gì có thể khóa được, nhưng vừa rồi nó lại đóng chặt đến mức mấy người đàn ông cao to khoẻ mạnh cũng không phá nổi, như vậy đã đủ thấy Sơn thần thần thông quảng đại đến cỡ nào!
Mọi người chỉ vào cánh cửa gỗ thì thâm với nhau, Linh Bảo có thể rõ ràng cảm giác được trong ý thức của mình xuất hiện rất nhiều ánh sáng của tín đồ, tín ngưỡng chi lực không ngừng chảy vào trong cơ thể.
Thật là một trải nghiệm thú vị nhaI
Linh Bảo nhìn vào thần lực bên trong cơ thể mình, nó đã sắp tràn đầy, nhất thời cười đến nỗi hai lông mày đều nhíu cả lại.
Về phía Ngô Xảo Trân, sau khi thắp hương khấu đầu, bà đột nhiên nhìn thấy một tấm ngọc bài rộng bằng hai ngón tay ngay trước tấm đệm, trên đó có vẽ những phù văn bằng vàng, một giọng nữ trong trẻo như có như không vang lên trong đầu bà:
"Bà đã vất vả trong suốt những năm qua, công lao của bà rất lớn, ta đặc biệt ban cho bà một lá bùa bình an sức khoẻ, đeo bên người có thể giúp cho bà không bị bệnh tật tai ương, sống lâu khỏe mạnh."
Âm thanh giống hệt như lời khai sáng của thần linh mà lúc nãy bà nghe được, Ngô Xảo Trân vội vàng dập đầu mấy cái: "Đa tạ Sơn Thần Bồ Tát, đa tạ Sơn Thần Bồ Tát!"
Một số khách hành hương bên ngoài trong lúc bà thắp hương cũng theo vào trong thánh điện vây xem.
Nhiều người nghe đồn Sơn thần ban bùa mà không cân gì cả nên cũng muốn đến xem chuyện hiếm lạ này, ai ngờ lại có thể tận mắt chứng kiến một chiếc bùa ngọc bội chui ra từ lòng đất, họ nhất thời kêu lên thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận