Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 125:
Trước đây, hộp thư của Hiệu trưởng nhận được rất nhiều thư nặc danh của học sinh tố cáo bản thân bị giáo viên Quý Quân Hoa làm khó dễ nên bị trượt môn. Tại cuộc họp của trường ông cũng đã từng yêu câu cô phải công bằng, không vì ân oán cá nhân mà làm khó những học sinh chăm chỉ. Nhưng ông không ngờ hành vi của Quý Quân Hoa ngày càng vượt quá giới hạn.
Thái độ của bà ta quá tệ, chi bằng lấy bà ta ra làm gương, răn đe những người khác có cùng tâm tư.
Dựa theo quy tắc của đại học F, quyền hạn của giáo viên đối với học sinh thật sự khá lớn, nên khó đảm bảo rằng sẽ không có những kẻ tiểu nhân lạm dụng quyền hạn gây ra những chuyện thị phi, làm xấu đi danh tiếng của trường. Bây giờ xử nặng một lần, xem trong tương lai ai dám làm gì quá đáng.
Nói xong, hiệu trưởng lập tức gọi những người có liên quan đến họp, ông muốn trừng phạt Quý Quân Hoa ngay lập tức.
Nếu bà ta thực sự bị sa thải và lý do bị công bố ra bên ngoài thì danh tiếng của bà ta trong trường đại học sẽ bị hủy hoại. Sẽ chẳng có trường đại học nào sẵn sàng nhận bà ta trong tương lai. Dù là ứng tuyển vào công ty, nhìn thấy lịch sử đen tối này của bà ta trong hồ sơ, e là sẽ khó tìm được công việc tốt, tương lai của bà ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Quý Quân Hoa lập tức nhận lỗi, đùn đẩy trách nhiệm:
"Thầy Hiệu trưởng, chủ nhiệm Lại đã ra lệnh cho tôi làm! Tôi không hề muốn làm khó học sinh này.
Không ngờ phía sau còn có người chủ mưu, Hiệu trưởng cau mày: "Chủ nhiệm Lại nào cơ?"
"Là chủ nhiệm Lại Vinh Tùng của khoa tài chính!". Bà ta đã đến nước sắp bị sa thải, lúc này bà không còn bận tâm đến tình bạn nhỏ nhoi kia với Lại Vinh Tùng nữa. Bà ta nhanh chóng đẩy hết tội lỗi và trách nhiệm đi.
Bây giờ bà ta đã nhận ra thân phận của Lục Linh Bảo không tâm thường nên vội vàng xin lỗi: "Học sinh Lục, tất cả là do cô bị làm mờ mắt nên mới làm chuyện dại dột như vậy! Nhưng tất cả là do Lại Vinh Tùng xúi giục cô, cô không hề có ân oán hay thù hăằn gì với em cả, cô sẽ sửa lại điểm cho em ngay lập tức! Em tha thứ cho cô đi, em không thể để cô bị sa thải như vậy được."
Thấy bà ta sợ hãi như vậy, Lục Linh Bảo cũng không muốn làm xấu mặt bà ta: "Tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của nhà trường, cứ xử lý như quy trình bình thường. Hơn nữa chúng ta cũng phải xem xem chủ nhiệm Lại sẽ nói gì."
Tất nhiên Lại Vinh Tùng sẽ không thừa nhận chuyện này vì đây là một rắc rối quá lớn.
Ông ta được gọi đến phòng giáo vụ, sau khi nghe những gì Hiệu trưởng nói, ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên: "Hiệu trưởng, tôi và Lục Linh Bảo chưa từng có hiềm khích nào, tôi sao có thể để cô Quý làm khó học sinh ấy?" Sau đó ông ta nói với Quý Quân Hoa: "Cô Quý, cô nói chuyện phải có bằng chứng chứ, sao có thể vô cớ vu khống cho người tốt chứ."
Chỉ vài câu nói đã đủ để chứng minh ông ta vô tội.
Nếu Lục Linh Bảo không đọc được chuyện này từ lá số tử vi của Quý Quân Hoa, cô có lẽ đã tin những gì ông ta nói là sự thật.
Quý Quân Hoa lấy đâu ra bằng chứng cơ chứ? Nghe thấy vậy bà ta nhảy dựng lên, lập tức muốn giết chết ông ta: "Là ông đã nói, tôi làm cho Lục Linh Bảo trượt môn thì ông sẽ cho tôi tham gia hạng mục chứng khoán của Quân An, giờ ông lại trở mặt không nhận, Lại Vinh Tùng ông là loại tiểu nhân."
"Đúng rồi! Ông làm vậy là vì cháu gái của anh. Trước khi cháu gái anh bị đuổi học, con bé có hiềm khích với Lục Linh Bảo, nên ông mới có ác cảm với nó." Bà ta đột nhiên nhớ ra chuyện này. Bà ta biết rõ nếu chuyện này thực sự là do Lại Vinh Tùng xúi giục bà ta làm thì hình phạt dành cho bà ta sẽ nhẹ hơn.
Hiệu trưởng nghe vậy nét mặt cũng hiện lên vài phần nghi hoặc. Ông nghĩ đến việc Vu Ngải Kỳ đã bị đuổi học trước đó và mối quan hệ không mấy tốt đẹp của cô ta với Lục Linh Bảo. Lại Vinh Tùng là người nhà chắc hẳn đã rất tức giận.
Con cáo già Lại Vinh Tùng lại bày ra vẻ mặt bình tĩnh: "Hiệu trưởng, cháu gái tôi bị đuổi học là lỗi của nó, tôi chưa bao giờ đổ lỗi cho bất kỳ ai. Tôi đã làm việc trong trường nhiều năm như vậy, bình thường tôi cư xử như thế nào chứ. Tôi đã bao giờ vì ân oán cá nhân mà làm khó học sinh chưa?”
Ông ta biết rõ Quý Quân Hoa không có bằng chứng nên rất tự tin.
"Ngược lại cô Quý Quân Hoa, tôi cũng đã nghe nói từ lâu. Trong những kỳ thi cuối kỳ cô thường làm khó các học sinh ngày thường cô không thích để khiến bọn họ trượt môn. Bây giờ khi gặp chuyện khó khăn, cô lại gọi tôi đến để đổ hết lỗi cho tôi, tôi thật đúng là oan hơn Đậu Nga mà."
Quý Quân Hoa giờ đã phản bội ông ta, hai người đều vạch trần bộ mặt thật của nhau. Ông ta không còn có lý do gì để bảo vệ bà ta, thế nên ông ta chọn phản đòn lại để chứng minh bản thân vô tội.
Bằng cách này thì Quý Quân Hoa không thể chối tội được nữa.
Biết rằng bà ta cũng chỉ là một con cờ, Lục Linh Bảo không có ý định ép bà ta đến đường cùng vì chút chuyện nhỏ nhặt này.
"Cô Quý Quân Hoa có thể tự nguyện từ chức, nhưng chuyện này nhà trường vẫn cần nói rõ cho những người khác, để không có thêm học sinh nào chịu thiệt trong tương lai.". Thầy Hiệu truởng và chủ nhiệm đều đồng ý với cô. Lục Linh Bảo lại cảnh cáo Quý Quân Hoa:
"Sau này nếu bà còn làm chuyện xấu như vậy thì đừng trách tôi công khai chuyện của bà ở đại học F."
"Không dám, không dám." Quý Quân Hoa vội vàng nói. Không để lại vết nhơ trên hồ sơ là coi như bà ta đã thoát chết trong gang tấc rồi. Gặp phải bất lợi lớn như vậy, sau này bà ta chắc chắn sẽ không dám tái phạm.
Tuy nhiên, trong lòng bà ta lại hận Lại Vinh Tùng đến tận xương tủy.
Bà ta đã giúp ông ta xử lý mọi việc, thế mà ông ta lại dám đâm sau lưng bà ta. Lại Vinh Tùng, một ngày nào đó ông sẽ phải trả giá cho những chuyện mà mình đã làm.
Không có bằng chứng, nhà trường đương nhiên không thể xử lý một giáo viên đã làm việc trong trường hàng chục năm, hiệu trưởng gửi lời xin lỗi riêng tới Lục Linh Bảo và hứa rằng ông sẽ không bao giờ để Lục Linh Bảo phải chịu những bất công như vậy ở trường nữa.
Lục Linh Bảo cũng không làm khó ông: "Trường có điều khó xử, em hiểu được mà, chuyện lân này xem như là xong rồi đi."
Nhà trường không xử lý được, vậy cô lại đành phải tự mình ra tay.
Lại Vinh Tùng đã làm khó cô hai lần, một lần là chuyện học bổng, bây giờ lại thêm lần nữa, tất nhiên cô sẽ chống trả. Bạch Đế Sơn thần chưa bao giờ là kẻ vô dụng.
Linh Bảo ra khỏi Phòng giáo vụ, thấy Lại Vinh Tùng vẫn đang đứng dưới tâng, ánh mắt nhìn cô tràn đầy dáng vẻ dò hỏi.
Cô không thèm nói nhảm với ông ta, cô vẽ một lá bùa xui xẻo trong không trung, đánh về phía Lại Vinh Tùng.
Loại bùa này có thể khiến tài vận của ông ta sa sút trong mười ngày tới, làm việc gì cũng không thành, thậm chí còn gặp phải những chuyện vô cùng xui xẻo. Tuy nhiên, xui xẻo như thế nào thì còn phụ thuộc vào những gì ông ta làm.
Lại Vinh Tùng nghĩ thầm trong lòng, xét về lai lịch, Lục Linh Bảo này sinh ra ở một ngôi làng hẻo lánh, năm ngoái cô còn nộp đơn xin học bổng, rõ ràng chỉ là một học sinh nghèo khó, nhưng hôm nay thái độ của Hiệu trưởng đối với cô ta lại khách khí như vậy, chẳng lẽ là do sự có mặt của cảnh sát?
Nhưng nếu như nói là vì có người ngoài ở đây nên Hiệu trưởng mới cố tình gần gũi với cô thì lại không giống lắm. Lục Linh Bảo này rốt cuộc là có bối cảnh gì phía sau?
Bản thân ông ta không hề ra mặt làm khó Lục Linh Bảo, cũng không có mâu thuẫn với cô, như vậy sau này còn hi vọng có thể lợi dụng được chút ít từ cô.
Trong lúc ông ta đang nghĩ ngợi lại thấy cô đang nhìn ông ta, duỗi ngón tay vẽ vẽ, lại làm động tác đẩy đẩy về phía ông ta, mỉm cười:
"Thầy Lại, chúc thây may mắn."
Lại Vinh Tùng bối rối một lúc vẫn không hiểu ý của cô là gì, bây giờ Quý Quân Hoa đã bị buộc tội, các giáo viên khác có lẽ sẽ ngừng kế hoạch lại.
Nếu cô thực sự là người không thể đắc tội, chỉ vì trút giận mà phải trả giá đắt thì thật không đáng. Nhưng bây giờ dừng lại thì đã quá muộn.
Ba ngày sau, trong trường lan truyền tin tức chủ nhiệm Lại của khoa Tài chính bị bắt vì chơi gái mại dâm trong club.
Nhiều người trong giới tài chính thường đến đây chơi, Lại Vinh Tùng cũng qua lại với những người này, nhưng ông ta không hề nghĩ mình lại xui xẻo như vậy, câu lạc bộ mà ông đến gặp phải đợt kiểm tra chống khiêu dâm, bọn họ tổ chức hoạt động phạm pháp, cuối cùng tất cả đều bị bắt đi.
Là giáo viên đại học, dính dáng đến mại dâm sẽ gây ra ảnh hưởng rất xấu, nếu ông ta không thể giải quyết vấn đề này thì công việc của ông ta có thể sẽ không còn giữ được nữa.
"Vợ ơi, anh sai rồi, anh hứa sau này sẽ không tái phạm nữa!" Sau song sắt, Lại Vinh Tùng thề thốt với vợ, thái độ nhận sai vô cùng tốt, sau đó lại cầu xin bà đóng tiền bảo lãnh để đưa ông ta ra ngoài.
"Vì tương lai cả nhà chúng ta, anh không thể lưu lại tiền án được, công việc ở trường cũng sẽ không giữ được mất."
Vợ ông ta sắc mặt lạnh lùng, lấy điện thoại ra đặt trước mặt ông.
Lại Vinh Tùng vừa thấy tin tức trên đó, trên trán lập tức túa ra mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận