Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 271:

Chương 271:Chương 271:
"Ha ha, Nhạc Dung Dung mày cũng thật là buồn cười, đi kể tội với cô em họ nhà quê này của mày, chẳng lẽ mày cho rằng nó có thể làm gì được tao sao?" Chu Dư Ninh cười một cách khoa trương nói.
Cô ta đã nói Nhạc Dung Dung là một đứa nhà quê chân đất mà, nếu không thì sao lại có bà con quê mùa như người vừa nãy gặp trong thang máy được chứ.
Quần áo toàn thân vẫn là kiểu dáng đường phố rách rưới từ năm ngoái, hơn nữa cũng không biết đã mặc bao lâu mà cũ đến bạc phếch cả ra rồi. Loại người này chỉ cần đứng gân cô ta trong vòng ba bước cũng làm cô ta cảm thấy ô nhiễm không khí.
Linh Bảo không để ý tới cô ta mà nhìn vê phía mấy nữ sinh đã bắt đầu cầm điện thoại di động quay video Nhạc Dung Dung:
"Tôi hy vọng các cô hãy dừng việc quay video lại và xóa hết tập tin đi."
Mấy người trong lòng giật thót, rõ ràng bọn họ đã làm kín như thế, sao lại vẫn bị phát hiện.
Nhưng mà phát hiện thì sao chứ, cũng chỉ là một đứa họ hàng khố rách áo ôm của Nhạc Dung Dung mà thôi. Mấy người lờ đi, chuẩn bị tải lên video lên cloud, không ngờ ngay giây sau điện thoại di động trong tay bọn họ đột nhiên vỡ tan tành.
"ÁI" Mấy nữ sinh không thể tưởng tượng nổi hét lên đầy hoảng sợ, họ nhìn điện thoại di động của nhau, bộ dạng như vừa gặp phải quỷ.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy!"
"Sao lại thế này?"
Linh Bảo không giải thích mà nghiêm khắc nhìn về phía Chu Dư Ninh:
"Các cô tranh giành tình cảm, đấu khẩu với nhau thì cũng thôi đi, lại còn dùng tà thuật hại người. Có biết đôi lúc sẽ bị chính cái ác cắn trả lại không?”
Nghe được hai chữ tà thuật, Chu Dư Ninh theo bản năng có chút chột dạ.
Ba cô ta đã cảnh cáo cô ta, nói nhà Nhạc Dung Dung có thể được quan chức và các nhân vật tầm cỡ lôi kéo như vậy ắt phải có nguyên nhân, bảo cô ta không được đi làm khó Nhạc Dung Dung nữa, hơn nữa còn nghĩ cách để hóa giải hiềm khích trước kia.
Nhưng cô ta không thể nhịn được cục tức này. Trước kia lúc ở lớp đại học, Nhạc Dung Dung ngay cả xách giày cho cô ta cũng không xứng, thế mà bây giờ lại dám giành đàn ông với cô ta, cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục vô cùng.
Ba cô ta không cho phép cô ta làm gì, nhưng cô ta có tiền trong tay, còn sợ không nghĩ ra được cách khác chắc.
Nghe người ta nói, bí thuật của Phi Thần Giáo nước Thiên Thủy rất linh nghiệm, cô ta liền bỏ ra một trăm vạn, tìm người hạ cổ trùng lên Nhạc Dung Dung, quả nhiên không bao lâu đã thấy trên mặt Nhạc Dung Dung nổi đầy mụn nhọt, còn bị rụng tóc, thậm chí nguy hiểm đến cả tính mạng.
Cô ta mừng lắm. Không phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào mà có thể khiến cho người mình ghét cay ghét đắng biến mất. Hơn nữa trước khi biến mất còn bị người trong giới cười nhạo khinh bỉ vì khuôn mặt xấu xí gớm ghiếc.
"Cô nói bậy bạ cái gì đấy, ai dùng tà thuật hại người?" Cô ta luôn mồm phủ nhận. Loại chuyện này nếu đã phải ra tay âm thầm như vậy, đương nhiên là không thể thừa nhận.
Nhưng chỉ cần Linh Bảo muốn thì trước mắt cô phàm nhân hoàn toàn không có bí mật.
Vừa rồi nhìn qua tử vi của Chu Dư Ninh cô đã nắm rõ hành vi của cô ta.
Chẳng qua cũng chỉ là là tranh giành tình cảm mà lại có thể làm được đến mức này, thật sự là tâm tư ác độc.
Cô cũng lười nói nhiều với mấy người bọn họ, trực tiếp đi tới trước giường bệnh của Nhạc Dung Dung, nắm lấy tay chị ta.
"Đừng động đậy, em sẽ loại bỏ cổ trùng trong cơ thể cho chị."
Sau khi nhìn sâu vào trong, Linh Bảo lập tức hiểu được vì sao cao thủ tiên thiên của nhà họ Chu sau khi đến xem cũng không giải quyết được cổ trùng này. Chủ yếu là vì thứ này đối với bọn họ mà nói thực sự rất khó giải quyết.
Cổ trùng đậu ở trên huyết mạch, đã dung hợp thành một thể với một đoạn động mạch lớn trong đó, muốn xua đuổi cổ trùng lại không tổn thương đến mạng người là chuyện không có khả năng.
Tu vi của những người tu hành như bọn họ vẫn chưa đủ để tiến hành chữa trị ngoại thương cấp tính như thế này.
Cô cho thần lực chí dương đi qua trực tiếp cắt bỏ cổ trùng, sau đó lại tốn thêm một phút để chữa trị cho động mạch bị tổn thương là đã có thể trừ khử được cổ trùng của Phi Thần Giáo mà toàn bộ giới tu hành nghe đến là mặt mày biến sắc.
Lúc Linh Bảo làm những việc này, Nhạc Dung Dung hoàn toàn không có cảm giác khó chịu gì cả, chỉ cảm thấy ấm áp rất thoải mái. Khi tay Linh Bảo dời đi chị ta lập tức cảm nhận được cảm giác đau đớn đè ép lên trái tim khiến người ta không thở nổi kể từ khi chị ta bị mắc bệnh kia đã biến mất.
"Em họ, chị khỏi rồi hả?" Chị ta ngạc nhiên nói.
Linh Bảo gật đầu.
Nhạc Dung Dung cầm lấy gương ở đầu giường, nhìn lên mặt thấy vẫn đầy mụn mủ, không khỏi nói:
"Nhưng mặt chị vẫn chưa khỏi, em họ em có thể..."
Linh Bảo ngắt lời chị ta: "Chị hành động quá phô trương, đây là bài học cho chị. Tự chờ đến khi khỏi hẳn đi."
Thấy cô lạnh mặt, Nhạc Dung Dung và mợ cả cũng không dám nói thêm nữa.
Tất cả giàu sang phú quý của các họ đều xuất phát từ Linh Bảo, quả thật từ sau khi phất lên tác phong làm việc của họ cũng trở nên phô trương bá đạo hơn, Linh Bảo rõ ràng không vừa mắt với chuyện này. Là bọn họ làm sai, có thể giữ được giàu sang phú quý đã là tốt rồi, làm gì dám đưa ra yêu cầu khác nữa.
Xử lý xong cho Nhạc Dung Dung, Linh Bảo trực tiếp ném con cổ trùng kia lên mặt Chu Dư Ninh.
Cổ trùng kia vừa tiếp xúc với da thì lập tức chui vào.
Chu Dư Ninh hoảng sợ kêu to, không giữ được dáng vẻ tao nhã như lúc trước nữa: "Cô làm gì vậy? Cô đã làm gì tôi?"
"Trả lại những gì cô đã mua cho cô thôi. Tôi nói rồi, cái ác sẽ cắn trả lại." Linh Bảo không hề dao động nói.
Chu Dư Ninh tùy tiện hạ cổ ác độc như vậy, lẽ ra phải bị trừng phạt. Không đụng đến mạng người, cô cũng không truy cứu trách nhiệm pháp lý, vậy thì cứ để cho cô ta cũng nếm thử mùi vị bị rụng tóc và da lở loét chảy mủ đi.
Cổ trùng này trải qua áp chế của cô, không thể cắn nuốt tính mạng người khác nữa. Nhưng nếu không mất khoảng một tháng cô nghĩ là những triệu chứng trông ghê tởm kia có thể chữa lành được.
Gương mặt rõ ràng trông vô cùng đáng yêu, trong mắt Chu Dư Ninh lại trở nên hết sức lạnh lùng và khủng bố.
Lúc này cô ta rốt cục cũng ý thức được mình đã trêu chọc phải người không nên trêu chọc.
Chu Dư Ninh đưa theo mấy tay sai đắc lực lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh. Cô ta muốn đi tìm đại sư mà mình mua bí thuật, hắn hạ cổ, nhất định sẽ có cách để giải!
*
Xử lý xong cục diện rối rắm của nhà cậu, Linh Bảo gọi điện thoại liên lạc với Nguyên Như Bồi, nói cho ông ấy biết mình đã xuất quan.
Nguyên Như Bồi qua điện thoại báo lại chuyện chị họ Nhạc Dung Dung của cô bị trúng cổ, cũng tỏ vẻ hổ thẹn và áy náy, năng lực của bọn họ có hạn, không cứu được chị họ của cô, chuyện nhỏ như vậy cũng không thể làm được, chỉ có thể làm phiên đến cô.
"Không sao, tôi đã giải quyết xong rồi." Linh Bảo không quá để bụng.
Chuyện này thật sự nằm ngoài khả năng của họ, không thể trách họ được.
"Kỳ thật, mấy năm gần đây, trong nước có không ít người đem những thứ tà đạo lệch lạc này từ nước Thiên Thủy về. Nước Thiên Thủy tuy nhỏ, nhưng thực lực của người tu hành bản địa lại cao hơn chúng ta rất nhiều, mấy năm nay có thể chung sống hòa bình với nước ta đã không dễ dàng gì, nhà nước cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không quá đáng quá mức thì chúng ta không thể can thiệp vào con đường kiếm tiền của bọn họ." Nguyên Như Bồi thẳng thắn nói.
"Lần này cô Nhạc trúng cổ, chúng tôi cũng đang thương lượng với bên phía nước Thiên Thủy, hy vọng người hạ có thể đến giải cổ. Nhưng bên kia nói không muốn vi phạm nguyên tắc làm ăn, căn bản không đồng ý, cho nên mới..."
Đất phong trước kia của Linh Bảo chỉ ở chung quanh núi Bạch Đế, trước khi nhậm chức Sơn thân cũng luôn ở trên cửu tiêu, lần này tỉnh lại cũng chưa từng chú ý đến chuyện ở nước ngoài. Đây lần đầu tiên cô được biết cạnh Liên bang có một tiểu quốc có thể khiến cho bộ máy cấp cao phải kiêng dè đến thế.
Nói đến nước Thiên Thủy, cô bỗng chợt nhớ tới bóng dáng màu đỏ bỏ chạy vào nước Thiên Thủy lúc trước.
Trước khi bế quan cô chưa từng dặn dò, cũng chủ yếu là bởi vì số lượng người tu hành trong nước và tu vi đều có hạn, giám sát một phân thân của Xích Vân đã đủ mệt rồi, thêm một địch thủ của nước láng giềng lại càng thêm khó khăn hơn.
Lúc trước cũng không thấy tà tu nước láng giêng đến làm loạn, cô bèn quyết định không nói cho bọn họ biết.
Giờ đây cô đã xuất quan, sức lực có thừa, cũng muốn tiến hành điều tra tà tu trốn vào nước láng giêng kia.
"Thế lực của người tu hành ở nước Thiên Thủy như thế nào, ông đem tài liệu chữa trị bên ông chỉnh lý lại rồi đưa cho tôi một bản đi."
Nguyên Như Bồi nhận lời, Linh Bảo lại hỏi: "Một năm nay, trong nước có gì bất thường không?”
Nguyên Như Bồi thành thật báo cáo lại những chuyện đã xảy ra trong năm qua cho cô. Chủ yếu có hai chuyện.
Một là có liên quan đến Xích Vân.
Lúc trước trước khi Linh Bảo bế quan, dịch bệnh quy mô lớn phát sinh ở thành phố Y đúng là do con người tạo ra, sau nhiều lân điều tra, các bằng chứng đều hướng vào một gia tộc tài phiệt lớn ở phương bắc, gia tộc này vẫn âm thầm dốc sức cho Xích Vân, hiện giờ đã bị chính phủ Liên bang nhổ tận gốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận