Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 228:
Trong phòng khách có bình phong và bàn trà cổ kính, hai người ngồi đối diện nhau, Linh Bảo đi thẳng vào vấn đề, cô hỏi:
'Sao ông lại nhận ra tôi?”
Hư Hải nói: "Trên người cô có thần quang, trước kia tôi đã may mắn đi theo cô mấy năm, không thể quen thuộc hơn nữa với thần quang của cô. Cô từng nói là trên đời này không có thân linh khác, như vậy trừ cô ra thì còn có ai sẽ có thân quang như vậy đây?"
Giọng điệu của ông ta như điều đương nhiên.
Linh Bảo không ngờ rằng vị hòa thượng này tu vi thấp kém, nhưng lại có khả năng phân biệt thân quang. Nhưng cô thật sự chắc chắn, lấy tuổi tác này của hòa thượng thì vốn không có khả năng gặp được cô. Cô ngủ say 500 năm, mà hòa thượng mới 180 tuổi, cho dù bắn đại bác cũng không liên quan gì đến nhau.
Chỉ sợ là ông ta đã nhận nhầm cô thành ai khác. Nhưng Thanh Tiêu đã nói, toàn bộ các thần linh đều đã rút lui, người hòa thượng này gặp được là ai chứ?
Linh Bảo hỏi vấn đề thứ hai:
"Hôm nay khi tôi đi trên đường có gặp được một tài xế, trong tay người đó nắm giữ bùa bình an mà ông làm, tôi muốn biết, phương pháp làm bùa này là người phương nào truyền lại cho ồng.'
"Đương nhiên là cô. Cô không chỉ truyền cho tôi thuật phép làm bùa, mà còn truyền cho tôi công pháp giúp tôi đột phá tiên thiên. Nếu không có cô, với tư chất bình thường của tôi thì không thể nào có được thành tựu của ngày hôm nay!" Ánh mắt Hư Hải nhìn cô tràn đầy vẻ biết ơn.
Linh Bảo nhìn ra được ông ta không nói dối. Sau đó cô lại hỏi vài câu về chuyện làm bùa và công pháp, Hư Hải đều thành thật mà trả lời cô. Ông ta còn lấy từ mật thất ra một cuốn sách da được bảo tồn vô cùng hoàn hảo. Vừa mở ra đã thấy đầu sách viết "Người phàm tu tinh tượng quyết", mấy chữ vừa thô vừa to. Linh Bảo nhanh chóng xem xong toàn bộ nội dung công pháp, hô hấp trở nên dồn dập lên.
Bùa bình an, Người phàm tu tinh tượng quyết, những thứ này đều xuất phát từ tay Thanh Tiêu!
Năm đó cô buồn rầu về tín đồ lớn mạnh như thế nào, đầu tiên Thanh Tiêu giúp cô tự làm ra bùa bình an. Sau đó lại tự nghĩ ra Người phàm tu tinh tượng quyết thích hợp cho người bình thường tu luyện. Cứ như vậy, cô không chỉ có tín đồ là người bình thường, còn có một đám người bình thường thăng cấp thành người tu hành ủng hộ cô.
Chỉ là trước khi cô ngủ say, tinh tượng quyết này còn chưa được hoàn thành, phần trong tay này càng thêm hoàn thiện cũng càng an toàn hơn so với bản trước kia cô xem. Đến nước này, cô đã nắm chắc tám mươi phần trăm, thân quân trong miệng Hư Hải là Thanh Tiêu. Chỉ là ông ta là người bình thường, chưa từng thấy quá nhiều thân linh cho nên chỉ biết thân quang, không biết mỗi vị thần linh đều có những điểm khác nhau.
"Ông gặp được anh ấy khi nào?" Linh Bảo cố gắng ổn định lại tâm trạng, cố gắng bình tĩnh hỏi.
Hư Hải nghe cô hỏi là "anh ấy", hình như cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, ngược lại trả lời vấn đề của Linh Bảo vô cùng kỹ càng tỉ mỉ:
"Đó là chuyện xảy ra 145 năm trước, lúc ấy tôi ba mươi bảy tuổi, là trụ trì của một ngôi miếu nhỏ vùng nông thôn. Đó là thời đại binh mã loạn lạc, cuộc sống của mọi người đều không tốt lắm. Tài năng thiên bẩm của tôi có hạn, cũng chỉ có thể dựa vào một chút linh lực đuổi quỷ, trông giữ mộ, miễn cưỡng kiếm được mấy phần cơm để ăn."
"Có một lần ra cửa hoá duyên, trên đường đi tôi có gặp một đội bọn cướp đang giết người cướp của. Tôi tiến lên hỗ trợ, liêu chết cứu những người già, phụ nữ và trẻ em ở đó, tôi cũng đưa bọn họ về chùa miếu thu nhận, hy vọng bọn họ có thể có chỗ ở che mưa chắn gió. Lúc ấy tôi bị bọn cướp chém mười mấy đao, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ đến khi trở lại chùa miếu. Ở thời đại đó thiếu thầy thuốc, thiếu bác sĩ, tu vi của tôi thấp kém nên miệng vết thương không có cách nào tự lành lại được. Tôi vốn đã phải chết rồi, lại không nghĩ rằng Thần quân lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không chỉ chữa khỏi vết thương cho tôi, còn làm tu vi của tôi cũng tăng lên vài cảnh giới nhỏ..."
Hư Hải đang kể lại chuyện xưa, Linh Bảo cũng mở thần lực, ý đồ đọc tử vi của Hư Hải. Vừa tiếp xúc, cô đã phát hiện trên tử vi của Hư Hải có phong ấn.
Nhưng thứ này hoàn toàn khác so với cấm chế của vị tà tu bá đạo ác độc kia. Nó giống như chỉ là muốn ngăn cản người bên ngoài đọc tử vi, cũng sẽ không tạo thành thương tổn gì đối với chủ nhân tử vi.
Đang lúc cô định thu hồi thần lực, lại phát hiện phong ấn kia tiếp nhận cô, xuyên thấu qua tử vi, cô thấy được tình hình ngay lúc đó.
Bên trong miếu nhỏ rách nát, một đám người già trẻ lớn bé, quần áo tả tơi vây quanh tấm gỗ lót đường ở bên giường ở trong sân. Những người này có cuộc sống khốn khổ mà bị tra tấn đến chết lặng. Trong ánh mắt họ ẩn chứa nước mắt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh khóc nức nở, Hư Hải cả người đầy máu nằm ở trên tấm ván gỗ, hơi thở thoi thóp, đôi mắt thất thân nhìn lên không trung.
Có thể cảm giác được, sinh mệnh của ông ta không ngăn được máu tươi trào ra, nhanh chóng xói mòn.
Đang lúc này, trên sân truyền đến một trận gió, trong mắt Hư Hải xuất hiện một bóng dáng người đàn ông trẻ tuổi cao lớn.
Anh từ trên trời giáng xuống, tay áo rộng màu trắng như tuyết và mái tóc dài màu đen tung bay theo gió, khi rơi xuống đất thì uyển chuyển nhẹ nhàng giống như lông chim. Mọi người thấy thế, họ đều nhao nhao quỳ xuống, vừa sợ hãi lại vừa xúc động mà nói đây chắc chắn là tiên nhân!
Trong khoảnh khắc anh đến gần, mọi người đều thấy được khuôn mặt anh đẹp trai đến mức không có ngôn ngữ nào hình dung được. Con ngươi đen nhánh lạnh lẽo mang theo một loại ánh sáng khó lòng giải thích được, hình như có sao trời chuyển động trong đó. Cả người anh thoạt nhìn lại không hề có hơi thở nhân gian, giống như cánh đồng tuyết trong mùa đông vô tận.
Là Thanh Tiêu! Thật sự là Thanh Tiêu!
Nhìn đến lúc này, cuối cùng Linh Bảo cũng chắc chắn được trăm phần trăm. Anh trai lớn từ nhỏ đã chăm sóc cô, chỉ mới qua mấy trăm năm mà thôi, sao cô có thể không nhận ra dáng vẻ của anhI
Đây là chuyện hơn một trăm năm trước, mà chúng thần của Thiên Đình rút lui cũng vào 500 năm trước, vậy đủ để chứng minh rằng Thanh Tiêu không rời đi cùng chúng thần Thiên Đình! Anh và cô giống nhau, đều ở lại thế giới này!
Cô chưa bao giờ là một vị thân cô đơn! Anh Thanh Tiêu của cô cũng ở đây!
Đôi mắt to tròn của Linh Bảo lộ ra tia sáng vui sướng, gân như muốn nhảy dựng lên xung quanh. Tâm trạng như vậy còn vui sướng hơn so với ăn được một trăm bàn mỹ vị cống phẩm!
Có Thanh Tiêu ở đây, vậy thì Đọa tiên là cái gì chứ. Một bàn tay là có thể chụp chết mặt hàng. Chờ chụp hết Đọa tiên, cô sẽ đưa Thanh Tiêu đi khắp thế giới ăn ngon, sổ ghi chép đồ ăn ngon của cô đã có vài trăm loại món ăn ngon, cô còn có quỹ tiền mỗi năm một trăm triệu cung phụng, nhất định phải để anh cùng nếm thử đồ ăn ngon một lần!
Nghĩ đến cuộc sống tương lai tươi đẹp, Linh Bảo có chút gấp gáp không chờ nổi, cô hưng phấn mà kéo tăng bào của Hư Hải:
"Mau nói cho tôi biết, bây giờ anh ấy đang ở nơi nào!"
Nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội của cô, vẻ mặt Hư Hải cũn nghiêm túc lên:
"Xem ra Thần quân binh giải chuyển thế, không chỉ sửa lại giới tính và hình dáng, mà còn không có ký ức trước kia... Đây rốt cuộc là sai lâm gì?"
"Ông nói cái gì?" Linh Bảo như bị sét đánh, cảm xúc vui sướng lúc đầu trong nháy mắt trở thành hư không: "Binh giải chuyển thế... Anh ấy cũng binh giải chuyển thế?"
Thần linh vốn không vào Luân Hồi, một khi ngã xuống đó thì không còn tồn tại, không có cái gì gọi là kiếp sau kiếp này.
Nhưng dưới tình huống đặc biệt, thần linh vì muốn tự bảo vệ mình thì có thể vào lúc bị trọng thương hẳn phải chết không thể nghi ngờ, binh giải chính thần thể của mình, tiến vào Luân Hồi để cầu mong kiếp kế tiếp. Nhưng mà nếu như vậy, gần như tương đương với chỉ có một đời, nếu một đời này không có cách nào tu luyện thành tiên, thì vẫn gặp phải kết cục chết đi như cũ.
"Thần quân, đó không phải anh ấy gì cả, chính là bản thân cô mài! Tuy rằng hiện giờ cô chưa khôi phục ký ức, nhưng thực lực đã có thể so với tiên nhân, thật sự rất đáng mừng! Kể từ giờ, ma đầu chiếm giữ trên núi Tĩnh Tà này có hi vọng rồi!" Hư Hải vui sướng nói. Ông ta đã có thần thức, vẫn có thể đoán được thực lực từ uy áp mạnh hay yếu.
Linh Bảo bị đả kích rất lớn, hoàn toàn không nghe được nửa câu sau, cô chỉ hỏi lại: "Nói cho tôi biết, anh ấy binh giải chuyển thế khi nào?"
Vì sao mà anh ấy lại lựa chọn binh giải chuyển thế, rốt cuộc Thanh Tiêu gặp phải tình cảnh tuyệt vọng nào?
"Chuyện này... Tôi cũng không biết, sau khi Thần quân truyền thụ xong công pháp cho tôi thì đã bế quan. Thần quân nói nếu lần này ngài ấy không thể xuất quan trong 50 năm, đó là binh giải chuyển thế, kêu tôi thường xuyên chú ý đến phong ấn trên núi Tĩnh Tà có chuyện gì bất thường không, nếu có bất thường..." Nói đến nửa sau, Hư Hải ngậm miệng lại không nói nữa.
Lúc này ông ta đã khôi phục lại lý trí, ý thức được phản ứng của cô gái trước mặt không hợp lý. Tuy rằng trên người cô có thân quang, nhưng thái độ khi cô nhắc tới Thần quân, lại giống như là cố nhân, mà không giống như bản thân Thần quân bị mất trí nhớ.
Hiện giờ tình hình ở núi Tĩnh Tà không ổn, mà người này không biết được là bạn hay thù, ông ta không thể lộ ra thêm tin tức. Nếu người này không phải Thần quân chuyển thế, vậy thì để lộ càng nhiều tin tức, có phải sẽ càng mang đến nguy hiểm cho Thần quân thật sự hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận