Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 231:

Chương 231:Chương 231:
Thang Viên cùng với mọi người bên này đều sửng sốt, ngay cả Tiên Thiên cao thủ cũng chưa từng thấy qua chuyện thần kỳ như vậy, người làm sao có thể đột nhiên xuất hiện như vậy.
Nhưng mà, bọn họ rốt cuộc cũng không dám hỏi, chỉ có thể đem sự nghi ngờ để ở trong lòng, hành lễ với Linh Bảo như không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là bởi vì Thang Viên có suy nghĩ đơn thuần nên mới có thể luôn coi Linh Bảo như bạn cùng lứa, tùy ý đùa giỡn.
Linh Bảo vẫy tay để họ không cần hành lễ nữa, sau đó nói với Thang Viên:
"Tôi còn có việc cùng Hư Hải, các anh đi nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, cô đưa cho Thang Viên hơn mười tấm bùa che giấu hơi thở,'Anh giữ lại cái này đi buổi tối làm nhiệm vụ hãy dùng, để cho lệ quỷ không cảm nhận được sự tồn tại của anh."
Sau khi giải thích điều này, cô bước vào trong, tốc độ của cô nhanh đến nỗi các nhà sư không có thời gian để ngăn cô lại.
Linh Bảo tiến vào viện của Hư Hải không bao lâu, Hư Hải cảm giác được có người tiến vào, khí tức rất mạnh. Khi nhìn ra ngoài, ông ta phát hiện ra đó là Linh Bảo, dây thân kinh lập tức có chút căng thẳng.
"Xin hỏi ngài có gì chỉ bảo?" Ông ta thận trọng hỏi.
"Tôi đã đến núi Mật Hiệp, Thần quân nói anh ấy đã phong ấn một tà tu ở núi Tĩnh Tà, chuyện này ông đã biết được bao nhiêu rồi?"
Cô vốn định tranh thủ chút thời gian đi xem tên tà tu bị phong ấn trong núi Tĩnh Tà, nếu hắn chạy thoát thì rất phiên phức. Bây giờ ở núi Tĩnh Tà có một vị tiên nhân vô danh, tốt nhất là diệt trừ một người trước, đề phòng sau này có biến cố hai người liên thủ thì chính là tận thế.
Trước đây cô chỉ quan tâm đến chuyện của Thanh Tiêu, xem tử vi cũng không thèm để ý có phải là tà tu hay không tà tu, hiện tại cô không muốn lãng phí tinh lực xem tử vị, liền trực tiếp hỏi.
Hư Hải đã bất ngờ khi Linh Bảo đề cập đến núi Mật Hiệp,'Cô làm sao biết về chuyện núi Mật Hiệp?"
Hỏi xong câu này, ông ta nhìn thấy chiếc nhẫn không gian mà Linh Bảo đang đeo trên ngón tay cái, trong lòng vô cùng kích động,'Sao cô lại có chiếc nhẫn này?"
Chiếc nhẫn này năm đó Thần quân đã đeo, Thần quân từng nói sau này nếu gặp người khác đeo chiếc nhẫn này thì ông nên coi trọng người đó như mình.
"Anh ấy đã để lại cho tôi."
"Tiểu bối mạo muội xin hỏi, cô là gì của Thân Quân?" Hư Hải đột nhiên thay đổi thái độ thù địch ban đầu, cân nhắc hỏi. Đây là lần đầu tiên Linh Bảo gặp phải câu hỏi này, vì vậy sau khi suy nghĩ thì cô trả lời: "Tôi là em gái của anh ấy."
Theo cách hiểu ngày nay, hai người đều là con một, cũng là hàng xóm, anh ấy chăm sóc cô từ nhỏ, cô cảm thấy mình không khác gì anh em ruột.
"Tôi sẽ tiếp nhận tất cả những gánh nặng mà anh ấy để lại, vì vậy nếu ông biết bất cứ điều gì, thì hãy cho tôi biết.
Hư Hải chợt hiểu ra, khó trách cô gái này cũng có thân quang, khó trách cô lại quan tâm đến chuyện của Thần Quân như vậy, hóa ra cô là người thân của Thần Quân.
"Trước kia là tôi đã lỗ mãng đắc tội tôn trưởng!" Hư Hải hành lễ xin lỗi vì lúc trước đã nghỉ ngờ cô.
Linh Bảo không thèm để ý,'Ông cảnh giác là tốt, chuyện thần quân chuyển thế nhất định phải tuyệt đối giữ kín miệng, không được để cho bất kỳ kẻ nào biết."
Cũng không biết Thanh Tiêu có kẻ thù mạnh mẽ nào trong hơn ba trăm năm trên thế gian hay không, nếu có, sợ rằng để người đó phát hiện ra rằng ông ấy đã chuyển thế thì hắn sẽ lợi dụng thời cơ để giết ông ấy.
"Tôn trưởng cứ yên tâm đi tôi sẽ giữ kín."
Biết rằng Linh Bảo là một người đáng tin cậy và sẵn sàng tiếp quản mọi chuyện về tà tu, Hư Hải đã kể cho cô toàn bộ mọi chuyện.
"Hơn một trăm năm trước, khi Liên Bang vẫn còn tương đối hỗn loạn, khắp nơi bị chiến tranh hoành hành, quái vật không ít, trong số đó có một tà tu tên là Xích Vân, đặc biệt hung hãn, tu vi của hắn khó dò, còn có một tên phản quân coi hắn như tổ tông, rất nhiều tù binh và dân thường đều bị hắn xâm hại. Bởi vì hắn đã hút tinh khí của người sống để luyện công, hơn nữa hắn mỗi ngày hút mấy chục người, cuối cùng tất cả những người được đưa đến cho hắn đều biến thành cái xác chết khô.
Với sự giúp đỡ của hắn ta, tên phản quân tôn sùng hắn ta đã bất khả chiến bại, không gì cản nổi, nơi phản quân đi qua, rất nhiều thường dân phải chịu tai ương, điều này dường như là cơn ác mộng của cả đất nước.
Sau đó, khi Thần Quân biết được điều này, anh ấy đã mang một thanh kiếm đến tìm hắn ta, sau khi chiến đấu với hắn ta gần một canh giờ, Xích Vân dần rơi vào thế bất lợi và trốn trong núi Tĩnh Tà ở tỉnh phía nam, nơi hắn bị Thần Quân phong ấn trong núi."
Nghe điều này, Linh Bảo có chút khó hiểu, Thanh Tiêu nói rằng tà tu đang ở giai đoạn trung kỳ Kim Tiên, nhưng năm trăm năm trước, tu vi của Thanh Tiêu đã ở bậc cao nhất của Huyền Tiên, cách cảnh giới Kim Tiên hai bậc, đây là chênh lệch thực lực không thể vượt qua, giống như bầu trời cùng vực sâu. Đừng nói là Huyên Tiên, ngay cả một Đại La Kim Tiên chỉ cao hơn cảnh giới Kim Tiên một bậc cũng có thể nghiên nát Kim Tiên như một con kiến.
Nhưng Hư Hải nói rằng cuối cùng Thanh Tiêu đã mất gần một canh giờ để phong ấn kẻ tà tu kia ở cảnh giới Kim Tiên kia, anh ấy thậm chí không thể giết được hắn. Điều này chỉ có thể chứng tỏ thực lực của Thanh Tiêu lúc đó đã yếu hơn tên tà tu kia, nếu không thì đã không có kết quả như vậy.
Chính xác thì điều gì đã khiến cho tu vi của anh ấy giảm sút nhiều như vậy?
Những câu hỏi này, sợ rằng chỉ có bản thân Thanh Tiêu mới biết được.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tà tu đó.
"Tình huống của tà tu bây giờ như thế nào?" Cô nhớ rõ Thanh Tiêu giao cho Hư Hải trông coi phong ấn của tà tu.
Nghe vậy, Hư Hải đột nhiên quỳ xuống trước mặt Linh Bảo, vẻ mặt đầy xấu hổ:
"Tôn trưởng, xin hãy trừng phạt tôi. Tôi đã quá sơ suất! Thần quân bảo tôi phải kiểm tra phong ấn năm năm một lần, nếu phong ấn có vết nứt, tôi sẽ phải gia cố thêm ngọc. Không ngờ rằng sau khi ta bế quan ba năm, hơn 90 năm trước núi Tĩnh Tà đầy rẫy tà khí, còn xuất hiện kết giới. Với tu vi của tôi lúc đó, tôi hoàn toàn không thể vào được. Sau này tôi phát hiện ra rằng trong khi tôi bế quan, Nam tỉnh đã xảy ra một trận động đất lớn, không biết có phải là động đất khiến phong ấn của Thần quân nứt ra, khiến cho tà tu chạy thoát..."
"Vậy ông xử lý như thế nào?" Linh Bảo hỏi.
"Sau khi chính quyền Liên bang ổn định, tôi đã kết thân với chính quyền và cố gắng dùng vũ khí để cưỡng chế vào núi Tĩnh Tà, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cuối cùng, chính quyền chỉ có thể biến núi Tĩnh Tà thành khu vực cấm và không ai được phép vào. Chỉ cần tôi không bế quan thì tôi sẽ đến núi Tĩnh Tà hàng năm, tôi đến núi Tĩnh Tà để thử phá kết giới, tu vi của tôi mặc dù tiến bộ, nhưng vẫn thất bại, chỉ có thể bất lực nhìn tà linh xung quanh núi Tĩnh Tà trở nên mạnh mẽ hơn."
Nói đến đây, Hư Hải vẻ mặt tràn đầy lo lắng cùng hoảng sợ, ông ta không hoàn thành nhiệm vụ mà Thần quân giao phó, lại không biết tình hình bên trong núi Tĩnh Tà, ông ta rất lo lắng tà tu sẽ phá phong ấn và gây nguy hiểm cho toàn xã hội và nhân loại.
Chuyện hấp thụ linh khí của người sống rất giống với những tiên nhân sa đọa tự xưng là thần tiên. Có phải bây giờ tất cả những người tà tu đều đi theo cùng một con đường?
Linh Bảo quyết định sẽ đến núi Tĩnh Tà để tìm hiểu sau khi cô hoàn thành việc bao phủ các ngôi đền ở các thành phố lớn trên cả nước và sức mạnh của bản thân ngày càng mạnh hơn. Hiện tại, chúng ta còn phải xử lý đám lệ quỷ đang giết người trước đã.
Sau khi hỏi xong, Linh Bảo đi tìm Thang Viên và những người khác, cô vẫn thích chơi với những người trẻ tuổi hơn.
Vì vậy cô đã đóng thần thức của mình, không biết rằng ngay sau khi cô rời đi, một vị khách bí ẩn khác đã đến tu viện của Từ Hải.
Điều này phải bắt đầu nói từ đêm qua.
Cục trưởng Chu nhận được cuộc gọi từ Thang Viên, lo lắng rằng sẽ xảy ra mâu thuẫn giữa Linh Bảo và Hư Hải, khiến cả hai bên đều thua thiệt nên đã khẩn trương liên hệ với trụ trì chùa Chiêu Giác để giải thích danh tính của Linh Bảo cho họ. Bên kia nói rằng họ hoàn toàn không nhìn thấy Linh Bảo.
Cục trưởng Chu không dám đắc tội chùa Chiêu Giác, vì vậy anh ta phải lập tức hỏi cảnh sát đã mai phục ở đó và người của chùa Chiêu Giác xem chuyện gì đã xảy ra.
Cục trưởng Chu đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy video bên kia gửi đến.
Cảnh sát nói rằng vừa rồi có một nhà sư trung niên từ trên núi bay xuống, mọi người trong chùa Chiêu Giác đều gọi ông ta là sư tổ. Sau khi sư tổ nhìn thấy Linh Bảo đã cư xử rất kỳ lạ.
Ông ta nước mắt đầm đìa trên mặt nói Thần quân cuối cùng thì người cũng đã trở lại.
Sau đó hai người lần lượt rời đi, nói là đến chùa Chiêu Giác nói chuyện.
Bản thân cục trưởng Chu chưa bao giờ nghe nói về bất cứ ai sẽ khiến cho Sư phụ Hư Hải đáng kính phản ứng theo cách như vậy.
Có điều gì đó không ổn nên anh ta đã báo cáo với tứ đại gia tộc. Lấy thân phận của Hư Hải, chỉ có tổ tiên mới có tư cách cùng ông ta thương lượng điều kiện, tổ tiên đều đã hơn trăm tuổi, có hiểu biết sâu rộng.
Tổ tiên của nhà họ Nguyên đến nay vẫn bế quan, Trình gia đã bị quét sạch, hiện tại chỉ còn tổ tiên của họ Chu, Tề và Ngô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận