Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 261:
"Tiên bối Lục đã dặn dò, sao còn chưa trở về siêng năng tu luyện đi hả?"
Sau sự việc lúc nãy, sao Nguyên Thanh Tiêu còn không biết thân phận của cô gái nhỏ kia chứ, thì ra cô chính là cao nhân thần tiên mà cháu trai Nguyên Như Bồi của mình vẫn luôn nhắc tới.
"Kính cẩn nghe theo lời lão tổ dặn dò!" Mọi người giật mình một cái rồi nhanh chóng cung kính hành lễ, sau đó mọi người đều tản ra đường ai nấy đi, ngay cả Nguyên Như Bồi cũng không dám ở lại.
Người chú nhỏ này của ông ấy chính là cây thiên tuế trăm năm mới nở hoa, dù sao ông ấy cũng không thể ở lại để khiến cho anh thẹn quá hóa giận được.
Đây thực sự là một vận may lớn đối với nhà họ Nguyên, có thể gọi là niềm vui nhân đôi luôn đó chứ! Chú nhỏ của nhà ông ấy không chỉ được khai ngộ, mà đối phương vậy mà lại còn là tiền bối Lục! Lọt được vào mắt xanh của cô rồi thì lẽ nào tương lai cô không chăm lo cho nhà họ Nguyên sao.
Mọi người đều rời đi cả rồi, bên bờ hồ chỉ còn lại hai người Linh Bảo và Thanh Tiêu.
Bây giờ cô cũng đã biết thân phận người trước mặt mình là ai, đó chính là lão tổ tông mãi chưa gặp được mặt của nhà họ Nguyên.
Đúng là đi mòn cả giày sắt cũng không tìm thấy, lúc không đi tìm thì lại ngay trước mặt, sớm biết như thế thì lúc trước cứ tập hợp mấy lão tổ tông của năm đại gia tộc lại họp, như vậy thì đã có thể sớm tìm ra anh rồi.
Nhưng mà, bất kể thế nào thì bây giờ cũng đã tìm được người rồi, tảng đá trong lòng cô cũng đã rớt xuống. Bây giờ, chuyện cô cần suy nghĩ là làm sao mới thể danh chính ngôn thuận bảo vệ anh mà không khiến cho người khác phải chú ý tới.
Tình thế trước mặt vô cùng nghiêm trọng, khắp nơi đều là tiên quân có lòng hại người, nếu như cô để lộ ra thân phận của Thanh Tiêu thì chỉ mang nguy hiểm đến cho anh. Cho nên trước khi mọi mối đe dọa được xóa bỏ, cô không thể có bất kỳ biểu hiện đặc biệt nào đối với anh. Lúc nãy đã quá lộ liễu rồi, sau này không được như vậy nữa.
Cô phải lập tức đi đến núi Tĩnh Tà, cho nên phải để lại tháp hộ thân làm thứ bảo vệ tốt nhất cho Thanh Tiêu, nhưng phải làm sao để nhìn cho tự nhiên nhất, không để cho mọi người chú ý đến đây?
Cô đang nhíu mày suy nghĩ miên man thì nghe thấy một giọng nam trong trẻo kề bên tai.
"Lục..." Nguyên Thanh Tiêu do dự một lúc mới quyết định mở miệng gọi : "Tiền bối Lục, lúc trước chúng ta từng quen biết nhau sao?"
Đạt Giả Vi Tiên*, cho dù bề ngoài của cô thoạt nhìn chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu, nhưng lại là một vị thần linh thâm sâu khó lường, cho nên để tỏ lòng kính trọng thì anh cũng nên gọi cô một tiếng tiền bối.
*Ý chỉ việc học không phân biệt tuổi tác, chỉ phân biệt ai biết trước ai biết sau.
Rõ ràng là chưa từng gặp mặt nhưng từ người cô lại có cảm giác vô cùng gần gũi cũng như thân thuộc không cách gì xem nhẹ được. Cho dù là cái ôm lúc nãy hay là cảm giác khác thường này đều khiến anh không thể nào coi như không có chuyện gì được.
Linh Bảo khẽ ho một tiếng rồi nói:
"Anh hãy gọi tôi là Lục đạo hữu như Nguyên Như Bồi là được rồi."
Chuyển thế của Thanh Tiêu thực lực còn rất yếu, còn lâu mới có thể khôi phục lại được trí nhớ. Nhưng bây giờ nếu như cô thừa dịp anh chưa phục hồi lại trí nhớ mà bắt anh gọi một tiếng tiền bối thì sau này khi Thanh Tiêu nhớ lại rồi còn không phải sẽ gõ đầu cô, mắng cô không biết lớn nhỏ sao.
"Trước đây chúng ta chưa từng quen biết, nhưng anh rất giống với một người bạn cũ của tôi, lúc nấy suýt chút nữa là tôi đã nhận lầm rồi." Cô giải thích hành vi lúc nấy của mình.
Thái đội của Linh Bảo vô cùng thản nhiên, dường như cô đối với anh chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một người xa lạ vừa mới quen biết. Một cảm giác hụt hãng đột nhiên dâng lên trong lòng Nguyên Thanh Tiêu.
Anh không nhịn được hỏi: "... Anh ấy cũng tên là Thanh Tiêu sao?”
"Đúng vậy, nói như vậy thì anh cũng tên là Thanh Tiêu sao?" Linh Bảo tò mò hỏi.
Nguyên Thanh Tiêu gật đầu.
Sau đó liền thấy khóe môi cô gái nhỏ cong lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu: "Thật trùng hợp. Chúng ta cũng coi như là có duyên với nhau, không bằng tôi cho anh một pháp khí phòng thân nhé?”
Chuyển thế của Thanh Tiêu vẫn gọi là Thanh Tiêu, đây đúng là sự trùng hợp của số mệnh mà.
Đây cũng xem như là cơ hội để làm quen với anh, cô giả vờ thản nhiên, thân là tiên bối thì tặng cho anh một pháp khí hộ thân cũng là chuyện thường tình thôi.
Nguyên Thanh Tiêu cũng không trả lời ngay, Linh Bảo đảo mắt, trên mặt nở một nụ cười ranh mãnh nói:
"Nhưng mà, pháp khí của tôi cũng không phải là cho không nhé, có điều kiện đấy." Tự nhiên cho không cũng dễ khiến cho người ta nghi ngờ, chi bằng kèm theo điều kiện cho người ta dễ chấp nhận hơn.
"Xin lắng tai nghe." Nụ cười của cô không khỏi khiến người ta tò mò về điều kiện của mình.
"Nghe nói anh đã thu thập được rất nhiều rượu ngon, toàn là là đồ hảo hạng, cho nên tôi muốn anh cho tôi 100 bình rượu ngon đổi lấy 1 pháp khí phòng ngự của tôi, đồng thời sau này khi anh thu thập được rượu ngon đều phải chia cho tôi 1 nửa, anh xem thế nào?” Sau khi Linh Bảo nếm thử rượu ngon mà lão tổ tông của nhà họ Nguyên thu thập thì nhớ mãi không quên, dù sao tháp hộ thân vốn dĩ là đồ của Thanh Tiêu, thừa dịp này nẵng đi một ít rượu ngon từ trong tay anh cũng xem như là tay không bắt giặc* rồi.
* Ý chỉ không bỏ ra cái gì vẫn được lợi
Hơn nữa, lần này uống rượu làm hỏng việc đã khiến cô bỏ lỡ một sự kiện lớn như cuộc di tản của Thiên Đình. Nếu như Thanh Tiêu khôi phục trí nhớ, chỉ e sẽ tức đến mức không cho cô uống rượu 100 năm không chừng, hiện tại lợi dụng lúc anh vẫn chưa nhớ ra chuyện cũ, để anh chấp nhận điều kiện của cô, sau này nếu như anh lại muốn không cho cô uống rượu thì đó chẳng phải là nói lời mà không giữ lời sao?
Nếu như anh đổi ý thì cô lại nói anh đang làm gương xấu cho cô, sau này cô cũng sẽ làm một thần linh không giữ lời như vậy, như thế thì anh không còn cách gì nói cô được rồi.
Nghĩ như vậy, Linh Bảo cảm thấy mình đúng thật là thông minh, trong nháy mắt mà đã nghĩ ra được một cách giải quyết được đôi ba việc.
Nguyên Thanh Tiêu nhìn thấy đôi mắt sáng lóng lánh của cô đang nhìn mình, cười như một con hồ ly nhỏ ranh mãnh, không tự chủ được cũng bật cười theo.
"Nếu là như vậy thì tôi bằng lòng trao đổi với Lục đạo hữu."
Anh từng nghe Nguyên Như Bồi nói, vị tiền bối Lục này từ trước tới nay đều thích mồi bén rượu ngon. Anh cũng không biết tại sao mình lại đi sưu tập nhiều rượu ngon như vậy để làm gì, nếu như cô đã muốn thì cứ cho cô vậy.
Còn về phần pháp khí hộ thân mà cô nói tới, nếu như là do cô tự làm ra thì chắc hẳn đối với cô cũng không đến mức quý giá, nhận lấy cũng không sao.
Như thế, hai người liền đạt được thỏa hiệp, Linh Bảo lấy tháp hộ thân ra đưa cho Nguyên Thanh Tiêu, đồng thời nhìn anh tiến hành trích máu để nhận chủ, còn bắt anh thề là nhất định phải luôn mang theo cái tháp nhỏ bằng bàn tay này.
Nhìn Nguyên Thanh Tiêu làm theo lời cô nói từng cái một, cô mới yên tâm.
Cái tháp nhỏ sau khi trích máu nhận chủ xong thì những lúc anh gặp phải nguy hiểm nó sẽ bảo vệ cho anh, tạo ra một kết giới phòng ngự bao quanh người anh. Có tòa tháp nhỏ này rồi thì thực lực từ tiên tôn trở xuống đều không ai có thể làm anh bị thương được.
Cho dù là tà tu Kim Tiên kỳ kia cũng không thể.
Làm xong những việc này rồi thì cô một mình đến núi Tĩnh Tà, trước khi chính thức quyết đấu với tiên quân, cô muốn giải quyết cái tên bị Thanh Tiêu phong ấn kia trước, tránh cho tương lai phải đấu với cả hai kẻ địch.
Nhưng không ngờ khi cô vừa tới núi Tĩnh Tà thì lại phát hiện bên đó xảy ra một việc lớn.
Núi Tĩnh Tà nằm ở một tỉnh miền Nam của Nam bộ, bởi vì có lệnh cấm của chính phủ cho nên đến nay nó vẫn là một khu rừng rậm chưa từng được khai thác. Nơi đây rất tà ma, quỷ quái, người đi vào đó, mười người thì có đến tám, chín người không rõ tung tích, cho dù là cảnh sát có đi tìm thì cũng không dám tiến vào quá sâu bên trong.
Nhưng cho dù là như vậy thì hàng năm vẫn có người bí quá hóa liều đi vào trong đó để đào cây thuốc, bởi vì theo như những người cực kỳ thành công từ trong đó trở ra nói, bên trong có rất nhiều cây thuốc quý, hơn nữa đa số toàn là cây thuốc lâu năm. Theo giá thị trường thì chỉ cần đào mấy bụi cây thuốc quý thuộc loại có năm tuổi trở lên thôi là đã có thể mua 1 căn nhà nhỏ rồi.
Ngoài việc có người vào đào thuốc ra, thì còn có các loại săn trộm động vật hoang dã, vì vậy những người lẻn vào núi vẫn luôn bị cấm.
Lúc Linh Bảo tới bìa rừng núi Tĩnh Tà liền thấy rất nhiều người đang co giò chạy ra như điên, giống như đụng phải một con dã thú đáng sợ vậy.
Lúc trước mặc dù từng đi tới tỉnh miền Nam, nhưng Linh Bảo lại không chú ý đến núi Tĩnh Tà. Cũng chính là lúc cô tiến vào Kim Tiên kỳ rồi mới phát hiện núi Tĩnh Tà này vậy mà lại có một kết giới bao phủ nó. Có thể khiến cho thân thức của một tiên thiên mất cảm giác, cho thấy kết giới này cao cấp nhường nào.
Nếu như có thể thì Linh Bảo tạm thời cũng không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên trước khi tới cô đã đeo một tấm bùa liễm tức.
Bây giờ nhìn thấy có người đi ra, cô liền kéo một người đàn ông đang mang một cái gùi thuốc trên lưng lại hỏi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận