Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 270:
Linh Bảo chỉ ở lại nhà một đêm, ngày hôm sau cô lại trở về miếu Sơn Thần Bạch Đế, thứ nhất là chỉ điểm cho Minh Không tu hành, hai nữa là có thể ở các nơi sẽ đón một làn sóng xây dựng miếu thần, cô phải chuẩn bị một ít đồ đạc có kèm theo thần thức.
Dựa theo lệ thường, muốn xây dựng miếu thần mới thì phải đến miếu tổng thỉnh tượng thần về, trước nay chuyện này vẫn luôn do Minh Không cho người phụ trách.
Miếu Sơn Thần Bạch Đế vốn hương khách đông đảo, lại chiêu nhận không ít đệ tử, Minh Không ngược lại nhàn rỗi chỉ phụ trách công tác quản lý.
Linh Bảo chia thần thức ra đính lên trên bùa giấy, dặn dò Minh Không sau này khi chế tạo tượng thần mới bỏ bùa giấy vào, lại chế tạo thêm một trận pháp có thể phòng hộ lâu dài để bảo vệ an toàn cho miếu thần. Sắp tới cô không có ở đây mọi chuyện đều giao do Minh Không bố trí.
Có điều thời gian có hạn, cô chỉ cho định mức mười miếu thần, để cho ông ấy tự xem mà lo liệu, còn lại thì tạm khoan mở rộng.
Sau khi thu xếp xong hết thảy cô mới trở lại ngọn núi ở thành phố X, bước vào không gian dị độ của mình tiến hành tu luyện.
Nơi này cách chỗ bế quan của Thanh Tiêu rất gân, nhưng đã bước vào không gian dị độ rồi thì không ai có thể tìm được cô, vừa không mang đến phiền toái cho Thanh Tiêu lại vừa thuận tiện bảo vệ anh.
*
Trong núi không biết ngày tháng, thời gian một năm trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, chẳng mấy mà đã vượt qua được.
Nhờ có sức mạnh tín ngưỡng không ngừng chống đố, Linh Bảo đã thành công tiến vào Kim tiên trung kỳ, cải tạo tốt thần thể.
Lý do khiến cho cô quyết định xuất quan lại đến từ lời cầu nguyện của bà ngoại Ngô Xảo Trân.
Ngô Xảo Trân vẫn luôn là tín đồ siêu cấp trung thành, nổi bật trong thức hải, cho nên lời cầu nguyện của bà luôn được đối đãi đặc biệt.
Hiện giờ trong nhà có tiên có thế, nếu là tình huống bình thường bà cũng không muốn phiên đến Sơn thần.
Lần này bà cầu nguyện cũng là bởi vì chị họ Nhạc Dung Dung của Linh Bảo nửa tháng trước bị bệnh lạ, tóc đều rụng sạch, trên da còn có rất nhiều mụn mủ, đã đi khám ở bệnh viện tốt nhất rồi mà vẫn không có một bác sĩ nào tra ra được nguyên nhân.
Nhà họ Chu từng tặng lễ cho bọn họ cũng phái tới một ông già tóc bạc trông có vẻ địa vị rất cao, sau khi xem qua cũng nói mình không cứu được chị ta. Còn nói tính mạng Nhạc Dung Dung có khả năng đáng lo ngại, bảo bọn họ hãy đi cầu cứu Sơn Thần Bạch Đế.
Từ trước đến nay Ngô Xảo Trân luôn tin vào Sơn Thần Bạch Đế, nghe ông già nói vậy mới vội đến miếu Sơn Thần Bạch Đế cầu nguyện.
Linh Bảo nghĩ bùa trong tay đã sắp dùng hết, hơn nữa thời gian một năm nay bên ngoài không chắc đã bình yên như vẻ bề ngoài, cô nên ra ngoài xem thử một chút. Thế là cô bèn xuất quan ra khỏi không gian dị độ của mình, trở về với hiện thế.
Sau đó trước việc đầu tiên là đi đến bệnh viện tỉnh nơi Nhạc Dung Dung đang nằm.
Yêu ai yêu cả đường đi, tuy rằng bất luận là cô hay là nguyên chủ đều không qua lại gì với chị họ Nhạc Dung Dung này, nhưng dù sao chị ta cũng là cháu gái ruột của bà ngoại. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì bà sẽ rất đau lòng.
Lúc Ngô Xảo Trân cầu nguyện cô đã biết được tin Nhạc Dung Dung đang nằm ở phòng VỊP của bệnh viện tỉnh, để tiết kiệm thời gian, sau khi xuất quan Linh Bảo liền đi thẳng đến thành phố €.
Phòng VỊP của bệnh viện tỉnh nằm ở tầng 5, Linh Bảo liền theo dòng người đi đến sảnh tầng 1 để chờ thang máy. Cô lỡ mất chuyến trước cho nên cũng trở thành người đầu tiên trong chuyến tiếp theo, sau khi cô vào thang máy rất nhiều người khác cũng đổ xô vào theo.
Đứng bên cạnh Linh Bảo là mấy cô gái trẻ ăn mặc thời thượng, toàn thân mang đầy hàng hiệu. Bởi vì thang máy chật chội, cô gái áo trắng đứng cạnh Linh Bảo tỏ vẻ ghét bỏ chậc chậc một tiếng, cất giọng õng ẹo nói:
"Có thể dịch sang bên cạnh một chút được không, tôi bị bệnh sạch sẽ."
Linh Bảo ngây ra một lát mới ý thức được người cô ta đang nói đến chính là mình, thầm nghĩ có lẽ cô bay qua núi rừng, trên người dính lá cây, xuất phát từ tôn trọng, cô cũng di chuyển sang bên cạnh một bước.
Vốn cũng không thèm để ý, không ngờ giây sau cô nghe được cô gái kia nói chuyện với đám bạn của cô ta:
"Đợi lát nữa các cậu phải quay lại dáng vẻ mặt đầy mụn mủ của Nhạc Dung Dung đấy, tớ phải gửi cho Mộc Khả Thần xeml"
"Ninh Ninh cậu cứ yên tâm đi, tớ nhất định sẽ quay thật sắc nét cho cậu." Một cô gái khác mặc váy đỏ nịnh nọt nói.
Cô gái mặc bộ đồ màu lam cũng lên tiếng nói:
"Nhạc Dung Dung kia cũng không nhìn thử xem thân phận của mình là cái gì, nhà mới phất lên được hơn một năm đã vênh váo không coi ai ra gì, dám tranh giành đàn ông với Ninh Ninh của chúng ta! Cô ta nát mặt cũng đáng đời, cái này là ông trời cũng không nhìn nổi cái bộ dạng không biết trời cao đất dày của cô ta nữa đây mài!"
Nữ sinh tên Ninh Ninh kia hừ lạnh một tiếng: "Chờ video được tung ra, để tớ xem cô ta còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới này!" Linh Bảo nhíu mày, thì ra mấy cô gái này là đối thủ của Nhạc Dung Dung.
Cô không có hứng thú với ân oán vặt vãnh giữa những người thường này với nhau, nhưng cũng không đến mức trơ mắt nhìn người thân trên danh nghĩa của mình bị xấu mặt.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng 5.
Linh Bảo đi nhanh, đến phòng bệnh trước mấy nữ sinh kia vài bước.
Người đang chăm sóc Nhạc Dung Dung là mợ cả, nhìn thấy Linh Bảo, trên mặt bà ấy không giấu nổi ngạc nhiên và vui mừng: "Linh Bảo, cháu đã về rồi! Tốt quá rồi!"
Nhạc Dung Dung nằm trên giường bệnh bộ dạng đời này không còn gì lưu luyến nữa cũng bừng tỉnh, nhìn thấy Linh Bảo giống như nhìn thấy cứu tinh, hai mắt sáng rỡ kêu lên: "Em họ!"
Hai người họ đều biết Linh Bảo là người cực kỳ có bản lĩnh, tuy rằng không cho phép công khai, nhưng trong lòng họ biết rõ, tiền tài và địa vị nhà mình là do ai mà có được.
Linh Bảo gật đầu tỏ ý chào hỏi với hai người:
“Cháu nghe nói chị họ bị bệnh nên ghé qua thăm chị một lát.'
Hai bên đang nói chuyện thì mấy nữ sinh vừa rồi bước vào phòng bệnh.
Nữ sinh mặc váy đỏ lúc trước nhìn thấy Nhạc Dung Dung mặt đây mụn mủ, còn bôi thuốc i-ốt, làm ra vẻ như bị hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Sau đó thì tỏ vẻ như đồng tình nói: "Trời ơi, Dung Dung, sao cậu lại biến mình thành như vậy, nếu không phải tớ biết địa chỉ phòng bệnh thì tớ chẳng dám tin đây là cậu đâu."
Mấy người khác cũng chậc chậc nói: "Đúng đấy, sao mà thảm quá vậy."
"Nhìn hơi ghê nhỉ, có lây nhiễm không vậy?"
"Trên mặt nhiều mụn mủ như vậy, lỡ chẳng may hỏng cả khuôn mặt thì phải làm sao bây giờ..."
Nghe thì có vẻ như đang quan tâm nhưng từng câu từng chữ đều đang chọc vào chỗ đau của người khác.
Nhạc Dung Dung nhướng mày: "Tôi không chào đón các người, mời các người đi ra ngoài chol"
Mấy nữ sinh này đều là phe cánh của Chu Dư Ninh cực kỳ không muốn gặp chị ta, bọn họ đến đây hoàn toàn là để bỏ đá xuống giếng, xem trò cười của chị ta.
Nhà chị ta cũng xem như nhà giàu mới nổi ở thành phố C, một vài người biết thân phận của Linh Bảo đều sẽ cho bọn họ mặt mũi. Cho nên chị ta cũng dần dân được đưa vào vòng tròn của xã hội thượng lưu ở thành phố C.
Nhưng Chu Dư Ninh vốn cùng lớp đại học với chị ta lại có gia cảnh vô cùng tốt, cô ta vẫn luôn khinh thường chị ta xuất thân chân đất, thường xuyên châm chọc hạ bệ chị ta.
Chị ta biết rất rõ, có em họ của mình ở đây, những quan to nhà giàu ở thành phố C đều sẽ lấy lòng chị ta, con cái của bọn họ cũng sẽ cho chị ta nhập hội chơi chung và bảo vệ chị ta. Cho nên đối mặt với phe cánh của Chu Dư Ninh kia chị ta hoàn toàn không hề sợ hãi gì cả. Hai người cứ như vậy mà kết thành kẻ thù.
Gần đây bởi vì một sao nam hạng C mới nổi ở thành phố C tên là Mộc Khả Thần, hai người lại trở thành tình địch, càng thêm nhìn đối phương không vừa mắt.
"Dung Dung, không được mất lịch sự như vậy." Mợ cả quát lớn.
"Mẹ, mẹ không biết đâu, Chu Dư Ninh chỉ muốn đưa người đến xem trò cười của con thôi!" Nhạc Dung Dung rất tức giận.
"Nhạc Dung Dung, cậu đừng nghĩ xấu cho người ta như vậy được không, tớ nghe nói cậu bị bệnh nên mới cố ý đến thăm cậu. Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn học với nhau, cho dù chúng ta có chút không vui, nể tình cậu đang mang bệnh tớ đã không so đo rồi, sao cậu cứ khư khư không chịu bỏ qua thế?" Chu Dư Ninh cũng chính là cô gái áo trắng lúc trước ra vẻ tự đắc nói.
Nhạc Dung Dung hiện tại mặt đây mụn mủ, không thể nói quá nhiêu. Nhưng chị ta cũng không cam chịu thua, lập tức cáo trạng với Linh Bảo:
"Em họ, em xem cô ta đi, thường xuyên khinh thường nhà chúng ta, bắt nạt chị!"
Em họ Lục Linh Bảo của chị ta là đối tượng mà người của gia tộc cấp cao nhất cả nước cũng phải đua nhau lấy lòng, xử lý một nhà họ Chu ở thành phố C chẳng phải cũng chỉ cần một câu nói là xong à.
Chu Dư Ninh dám đến khiêu khích chị ta, cô ta phải trả giá cho hành động của mình.
Linh Bảo liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Nhạc Dung Dung, chị ta muốn mượn tay cô để trị mấy người này.
Nhạc Dung Dung mượn danh nghĩa của cô diễu võ dương oai ở thành phố C, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là một trận đấu khẩu, cô vốn không có ý định để ý tới. Có điều sau khi nhìn kỹ Chu Dư Ninh, cô liên thay đổi chủ ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận