Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 264:

Chương 264:Chương 264:
Đây là nơi chuyên dành cho những người tu hành chữa bệnh. Đối với người tu hành cao cấp mà nói, bị thương bị bệnh thì tất cả các phương pháp chữa bệnh của người thường đều không có tác dụng, chỉ có thể dùng các phương pháp của giới tu hành.
Ông ấy đi vào phòng bệnh của Linh Bảo, nhìn thấy người thiếu nữ thần linh thâm sâu khó lường kia đang lặng yên nằm trên giường bệnh, trên giường đang đặt một chiếc máy rườm rà dùng để bổ sung năng lượng cho linh thạch.
Mà người chú Nguyên Thanh Tiêu của ông ấy thì sắc mặt nhợt nhạt ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm chặt lấy tay Linh Bảo, ông ấy có thể cảm nhận được linh khí khẽ thoát ra, đang có sự chuyển động linh khí giữa hai người, chú nhỏ của ông ấy đang truyền linh khí trị thương cho Linh Bảo.
Sức mạnh giữa hai người cách biệt rất lớn, chú nhỏ làm như vậy cũng không khác gì như con thiêu thân lao vào lửa.
"Chú nhỏ, chú mau dừng tay lại, làm như quá nguy hiểm rồi!" Ông ấy vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Nếu như Lục Linh Bảo theo bản năng hút lấy linh khí thì chú nhỏ sẽ bị cô trực tiếp hút cho cạn linh lực!
Nguyên Thanh Tiêu lại dường như không nghe thấy lời ông ấy nói, hoàn toàn không có chút phản ứng gì.
Cô không tự động hấp thu linh thạch ở trên giường bệnh, cũng không cảm nhận được sự tôn tại của linh lực trong cơ thể, chỉ có anh chủ động rót linh khí vào, có thể cung cấp cho cô một chút linh khí từ bên ngoài, thế thì anh làm sao có thể buông tay đây.
Nguyên Như Bồi nhìn thấy tình hình này thì vô cùng lo lắng, nhưng ông ấy cũng không dám tiến lên kéo hai người ra.
Thứ nhất là vì tu vi của ông ấy không bằng hai người họ, căn bản là không thể làm gì được. Mặt khác ông ấy cũng sợ nếu tự tiện quấy rây bọn họ, ngược lại lại khiến cho cả hai bọn họ đều bị thương.
Lúc sáng, Linh Bảo nói với ông ấy là cô phải đi một chuyến đến núi Tĩnh Tà, cứ thế đã lập tức xuất phát.
Cô vừa rời đi thì đúng lúc chú nhỏ của ông ấy đến tìm cô, nghe nói cô vậy mà muốn đến nơi cấm địa tràn đầy nguy hiểm kia, lập tức điều động máy bay quân dụng đuổi theo sau.
Mấy giờ sau, mới nhận được báo cáo của người đi cùng chú ấy đến núi Tĩnh Tà, nói phía núi Tĩnh Tà xảy ra biến đổi lớn, kết giới ban đầu ngăn cản mọi người đi vào đã tan vỡ, lão tổ tông vừa đáp xuống đã bay thẳng vào trong rừng sâu, bọn họ đuổi theo không kịp.
Ông ấy còn đang lo lắng thì không lâu sau đã nhận được điện thoại, nói rằng lão tổ tông của ông ấy đã gọi trực thăng cấp cứu của viện dưỡng lão thành phố X ở trung bộ.
Trung bộ của Thành phố X và tỉnh Nam của Nam bộ cách nhau cả ngàn ki lô mét, cũng không biết chú ấy làm cách nào mà đến được tỉnh X trong thời gian ngắn như vậy.
Trong lòng của Nguyên Như Bồi tràn đầy nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng không yên tâm về lão tổ tông của nhà Nguyên, liền vội vàng ngồi máy bay tới, nào ngờ chú nhỏ quả thực là đang ở đây, còn cùng với tiền bối Lục nữa, vị tiền bối Lục đầy thần bí này lại bị thương nặng như vậy nữa chứt
Ông ấy đang không biết phải làm như thế nào mới tốt thì nhìn thấy Linh Bảo ở trên giường đã cử động rồi, cô từ từ mở mắt ra, một giây sau, cô chặn linh khí mà Nguyên Thanh Tiêu vẫn đang luôn truyền cho cô lại.
"Tôi có thể tự mình chữa khỏi, anh không cần phải lo lắng." Giọng của cô có chút yếu ớt nói, nhưng so với lúc đầu ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Có dòng máu của thân thú, cộng thêm ý chí bất khuất, năng lực hồi phục của cô mạnh hơn rất nhiêu so với người bình thường khác.
Mặc dù cô ngủ mê man, nhưng vẫn còn chút ý thức, luồng linh khí kia của Thanh Tiêu khiến cô bắt buộc bản thân mình phải nhanh chóng tỉnh lại.
Lúc nhỏ, là anh luôn chăm sóc cho cô, luôn là anh bảo vệ thật tốt cho cô. Mà bây giờ, mặc dù anh không còn nhớ ra cô, mặc dù tu vi thực lực của anh không còn mạnh như trước, nhưng vẫn theo bản năng toàn tâm toàn lực bảo vệ cho cô.
Anh trước kia ở trong lòng cô mạnh mẽ, to lớn như trời như biển, anh như là người cha, người anh bảo vệ che chở cho cô, anh làm cái gì cô cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng Thanh Tiêu ở kiếp này chỉ là một người phàm, mọi hành động của anh đều cố gắng là để bảo vệ cô, cho dù anh có lao vào chăn lấy đòn tấn công của phân thân Xích Vân đánh lên người cô, hay là ở phía dưới chống lại mọi va chạm khi cả hai rơi xuống đất, hoặc là việc liên tục xuất ra linh lực để chữa lành vết thương cho cô, tất cả đều có thể mang lại những tổn thương chết người cho anh.
Nhưng anh đều không hề do dự mà làm.
Tại sao vậy, Thanh Tiêu?
Anh ở kiếp trước thân như anh em ruột thịt với cô, nhưng rốt cuộc cũng không phải là anh em ruột thịt gì cả. Sau khi chuyển thế anh vẫn đối tốt với cô như thế, khiến cô cảm thấy lòng mình nặng trĩu vô cùng.
Cô cũng không thể lỗ mãng mở miệng hỏi chuyện như vậy, chỉ có thể đổi chủ đề, nói với Nguyên Như Bồi vê chuyện của núi Tĩnh Tà.
"Phân thân của tà tu Xích Vân kia đã chạy trốn rồi, lại bị tôi đánh cho bị thương, ông ta nhất định sẽ ở cơ thể người bình thường mà làm loạn, để bổ sung sức mạnh cho bản thân. Mấy người phải chú ý những chuyện bất thường xảy ra ở các nơi, một khi phát hiện ra hành tung của ông ta thì phải lập tức báo cho tôi biết."
"Trong miếu Sơn Thần Bạch Đế, những người trúng tà kia đều sẽ được phát cho bùa trừ tà, mấy cậu sắp xếp người làm một bảng ghi danh, tra soát kỹ càng, nói không chừng có thể tìm ra đầu mối khác."
Cô dặn dò nói: "Phát hiện ra phân thân của Xích Vân trước tiên không được hành động thiếu suy nghĩ, tất cả phải đợi tôi trị khỏi vết thương rồi mới hành động tiếp."
Những người tu hành bình thường nếu như tùy tiện khiêu khích với phân thân của Xích Vân thì cũng chỉ có thể là hy sinh vô ích mà thôi.
Nguyên Như Bồi cung kính nghe theo.
Linh Bảo lại quay đầu lại nói với Nguyên Thanh Tiêu: "Thanh Tiêu, thiên tư của anh rất tốt, cần phải nắm chặt thời gian tu luyện để tăng tu vi, đợi tôi xuất quan rồi thì vẫn còn có chuyện cân anh giúp tôi."
Đối với cô, điều quan trọng nhất chính là an nguy của Thanh Tiêu. Nếu kêu anh trốn đi thì anh chắc chắn sẽ không đồng ý, chỉ có cái cớ này thì anh mới chấp nhận ngoan ngoãn bế quan tu luyện.
Quả nhiên, Nguyên Thanh Tiêu nghe thấy lời này, ánh mắt kiên định đáp lại: "Nhất định tôi sẽ không làm hỏng chuyện đạo hữu nhờ."
Sau đó anh lấy ra cái tháp nhỏ mà Linh Bảo đã tặng cho anh, đặt vào tay cô rồi nói: "Pháp khí hộ thân này trả cho cô."
Anh không hề ngu ngốc, hôm nay đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ như vậy của kẻ địch, nhưng anh lại không bị thương gì, nhất định là có nguyên do bên trong.
Tu vi của anh tăng lên rõ ràng không đủ để tạo ra hiệu quả nghịch thiên như vậy, khả năng duy nhất chính là pháp khí hộ thân mà Linh Bảo đưa cho anh.
Nếu như pháp khí này có được dễ dàng như lời cô nói thì hôm nay cô đã không bị thương nặng như vậy rồi, cho nên anh bắt buộc phải trả lại pháp khí này cho cô.
Cô cần nó hơn anh.
"Sau khi trích máu nhận chủ xong thì chỉ có anh là dùng được nó mà thôi."
Linh Bảo không muốn lấy vật đó lại. Cô là thần thể, bị thương cũng không sao, nhưng Thanh Tiêu bây giờ là người phàm, căn bản không chịu được bất kỳ vết thương nào.
Đây chính là sinh mệnh cuối cùng của anh, không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Nguyên Thanh Tiêu trâm mặc trong chốc lát, kiên định nói: "Tôi bế quan chung với cô, tôi ngồi đợi bên cạnh cô."
Linh Bảo suy nghĩ một lúc, làm như vậy quả thực có thể sử dụng khả năng bảo vệ của tòa tháp hiệu quả hơn, hơn nữa anh ở bên cạnh cô thì cô cũng yên tâm hơn một chút: "Cũng được."
Hai người cứ thế vui vẻ thống nhất chuyện bế quan cùng nhau, còn Nguyên Như Bồi ở một bên thì há mồm trợn mắt.
Chú nhỏ nhà ông ấy trúng tà rồi sao? Rõ ràng hôm qua mới là ngày đầu tiên gặp tiền bối Lục, hôm nay để trị thương cho cô mà ngay cả mạng sống cũng không màng, bây giờ lại còn chủ động muốn cùng người ta đi bế quan như vậy.
Đây đúng là vạn năm không nở hoa, một khi nở hoa thì hù chết người ta.
Thậm chí nếu là ba ngày trước thì ông ấy cũng tuyệt đối không nghĩ tới, người chú nhỏ trước giờ chưa từng có hứng thú gì đối với người khác giới sẽ nảy sinh tình cảm mãnh liệt như vậy đối với một cô gái.
Ông ấy lặng lẽ quan sát Linh Bảo đang ở trên giường, đáng yêu, non nớt, hơn nữa thực lực lại mạnh không ai sánh bằng, lẽ nào đây chính là gu của chú nhỏ sao?
Đúng là không ngờ, không ngờ thật mài
Nếu như thúc tổ còn sống, biết được có ngày hôm nay chỉ sợ cũng không nhắm mắt được mà.
Linh Bảo và Nguyên Thanh Tiêu không có thời gian để quan tâm đến những suy nghĩ hoang đường của ông ấy, Linh Bảo cho Nguyên Như Bồi mấy tấm bùa truyền tin do chính cô vẽ, rồi để Thanh Tiêu rót linh khí của mình lên làm ấn ký, sau đó dạy cho Nguyên Như Bồi cách sử dụng chúng, tiếp theo cô dẫn theo Thanh Tiêu đi đến một khu rừng trong núi gần thành phố X, cô khởi động tháp hộ thân rồi bắt đầu bế quan trị liệu vết thương.
Nguyên Thanh Tiêu nhìn thấy cô tập trung như vậy, anh chăm chú nhìn cô một lúc rồi thu lại hết tạp niệm, chuyên chú tu luyện theo.
Theo những gì cô nói với Nguyên Như Bồi thì một trận chiến lớn khác không lâu nữa sẽ lại bắt đầu, cả cô và anh đều phải tranh thủ từng phút từng giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận