Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 63:
Vì vậy, mọi người chỉ thấy Châu Nhị Cẩu nhận được một cuộc gọi liền thay đổi sắc mặt: "Không ổn rồi, cảnh sát lên núi!"
Cái gì!
Những người đàn ông khác đã thấy hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã có người thông minh hơn nảy ra ý tưởng.
"Không được, chúng ta không thể tụ tập lại một chỗ, phải tách ra trốn, những cảnh sát kia không phải người địa phương, rất khó tìm được chúng tal" "Đúng, đến lúc đó mọi người phải nhớ rõ, nếu bị cảnh sát tìm được cũng không cần hoảng hốt, cứ nói vợ mình bị bệnh thần kinh, cả thôn chúng ta đều có thể làm chứng, như vậy bọn họ sẽ không tin lời của những người phụ nữ này!" Hai người vừa nói như vậy, những người khác cảm thấy đúng đắn, nhao nhao cảnh cáo người phụ nữ mình mua được, lát nữa không được phép nói lung tung, sau đó chuẩn bị đưa người tách ra trốn.
Mấy người phụ nữ khác đều chết lặng bị kéo vào trong rừng, chỉ có cô gái bị cảnh cáo lúc trước là Vạn Thi Thi cực kỳ không cam lòng.
Hơn một tháng trước, cô ấy đi du lịch, được một người dân địa phương "tốt bụng" cho ngủ nhờ qua đêm, chờ đến khi tỉnh lại, đã bị bán cho ngôi làng miền núi nghèo này. Môi trường sống nghèo nàn, cưỡng bức, đánh đập, lạm dụng, giam cầm, tất cả những đau khổ chưa từng trải qua trong hai thập kỷ qua đã tập hợp trong hơn một tháng ngắn ngủi ở đây.
Vô số lần cô ấy hối hận vì sơ suất của mình, nhưng trong lòng lại chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ suy nghĩ chạy thoát khỏi chỗ địa ngục này. Trước kia cô ấy tìm không được đường ra ngoài, cũng không có cơ hội. Nhưng bây giờ, cảnh sát đang đến, họ thậm chí còn đang tìm về phía bên này! Cô ấy có cơ hội về nhài
Vạn Thi Thi cẩn thận quan sát xung quanh, bởi vì vị trí của bọn họ tương đối cao, xuyên qua cây cối vậy mà cô ấy đã nhìn thấy sáu cảnh sát đang chạy nhanh trên núi. Tuy rằng muốn lên được đây còn phải đi hơn mười phút nữa, nhưng khoảng cách đường thẳng chỉ còn không tới một trăm mét.
Trái tim của Vạn Thi Thi đập thình thịch, đột nhiên thoát khỏi người đàn ông, sau đó hét to: "Cứu mạng! Cứu tôi! Anh cảnh sát ơi cứu mạng! Tôi bị bắt cóc! Tôi ở đây!"
Cô ấy hét lên và cố gắng chạy xuống chân núi.
Hành động này khiến mấy người đang chuẩn bị dẫn người phụ nữ nhà mình phân tán ra, còn chưa đi xa đều kinh hãi. Mà người đàn ông mua cô ấy đã kịp phục hồi lại tinh thân, mắng to một câu tục tĩu, bừng bừng lửa giận đuổi theo Vạn Thi Thi.
Vì để phòng ngừa chạy trốn, năm đầu tiên những người phụ nữ này bị mua về, cơ bản đều ăn không đủ no, lâu dân phần lớn đều suy yếu vô lực, mà con đường trên núi này lại gập ghênh khó đi, Vạn Thi Thi làm sao bì nổi với thôn dân sinh ra và lớn lên ở đây được, vì thế không đến một phút đồng hồ đã bị người đàn ông mua cô đuổi kịp.
Người đàn ông nắm lấy cánh tay của cô ấy, ấn lên mặt đất, vung nắm đấm như mưa: "Muốn chạy à, ông đây đập chết cô!"
Vạn Thi Thi hét lớn, một phần vì đau, nhưng chủ yếu là vì muốn thu hút sự chú ý của cảnh sát dưới chân núi.
Những người khác thấy vậy vội vàng khuyên can: "Lát nữa hãng đánh, việc cấp bách bây giờ là không thể để cảnh sát tìm được!"
Còn có người cầm băng dính, giúp đỡ bịt kín miệng Vạn Thi Thi. Người đàn ông nhổ nước bọt vào người cô ấy, hung hăng nói:
"Đúng là không nghe lời, đợi lát nữa trở về nhất định tôi sẽ phải chém gân chân của cô tai Vẫn nên như nhà Chu Nhị Cẩu mới đúng!
Tay Vạn thi thi bị trói lại, kéo vào rừng rậm.
Rừng cây rậm rạp giống như vực sâu, một khi đi vào, cảnh sát không quen thuộc với điều kiện đường xá địa phương sẽ rất khó tìm được. Bọn họ chỉ có sáu người, muốn tìm người ở nơi tình hình đường xá phức tạp lại khắp nơi đều là bụi cỏ cây cối như thế này không khác gì mò kim đáy biển.
Nghĩ đến lời nói tàn nhẫn của người đàn ông, lại nhìn vợ Chu Nhị Cẩu bị kéo khập khiễng, cô ấy không khỏi rùng mình một cái. Cô ấy biết, những người đàn ông ở đây căn bản không coi người phụ nữ mua được là người, bọn họ nói gì, thì thật sự sẽ làm như vậy.
Không, cô ấy không thể bị kéo vào rừng!
Vạn Thi Thi liều mạng giấy giụa, giống như một con trâu cuồng, người đàn ông mua cô ấy hai mắt bốc hỏa, thắt chặt dây thừng trói tay cô, khiến cô không còn đường giấy giụa tránh né, giơ tay lên muốn tát vào mặt cô.
"Dừng tay!" Giọng nói đầy tức giận của một cô gái trẻ vang lên. Hai người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trẻ mặc một bộ quần áo dài tay màu lam nhạt, thân hình gầy yếu, bộ dạng trắng nõn đáng yêu khoảng mười bảy mười tám tuổi, đang dùng tốc độ cực nhanh chạy tới.
"Con nhóc này, dám xen vào việc của người khác, tôi đánh người phụ của tôi, liên quan gì đến cô!" Người đàn ông rõ ràng không để tâm đến cô. Trước kia cũng có mấy thiếu niên trẻ tuổi đến thăm người thân, chính nghĩa vụt lên, muốn cứu vớt người phụ nữ nhà nào đó bị người ta mua tới, kết quả bị người trong thôn đánh đập một trận, rắm cũng không dám thả bỏ chạy ngay tức khắc. Sau đó tuy rằng có cảnh sát đến, nhưng chẳng phải là cũng không có cách gì với bọn họ sao.
Lúc trước Linh Bảo thông qua thần thức phát hiện bọn họ muốn tách nhau ra, nên không chờ đám người Phùng Kim Thành, tăng nhanh tốc độ chạy tới, vừa tới nơi đã bắt gặp người đàn ông này có ý muốn đánh người lần nữa. Vùng khỉ ho cò gáy thì thường có nhiều thành phần xấu, hành vi của những người đàn ông trong thôn này đối với người phụ nữ họ mua về quả thực khiến người ta cực kỳ tức giận. Vốn những người này mua phụ nữ, chính là kẻ xấu xa, sau khi mua về còn đối xử độc ác đối với những người phụ nữ này như thế, càng đáng ghét hơn.
"Cô ấy không phải gia súc của anh, anh không có quyền đối xử với cô ấy như vậy." Linh Bảo lạnh lùng nhìn người đàn ông một cái, lại quét qua sáu người khác đang dẫn theo phụ nữ chạy tán loạn, quyết định không thể lãng phí thời gian trên người hắn nữa.
Người đàn ông nghe được lời này, khinh thường nở nụ cười: "Quản những điều không nên quản, cẩn thận không thể đi ra khỏi ngôi làng này đâu!" Con nhóc này bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ, không biết tới đây như thế nào, nếu không có thân thích bạn bè ở đây, nói không chừng có thể bắt rồi bán cho người khác, như vậy anh ta có thể phát tài, cho dù là bán cho người quen, giá thấp một chút, thì cũng có thể bán được ba bốn mươi nghìn...
Lúc người đàn ông đang tính toán gài bẫy, cô gái lạ mặt đã giơ tay lên chỉ về phía anh ta, giống như mệnh lệnh nói: 'Không được nhúc nhích." Vốn anh ta còn đang cười nhạo cô gái không biết trời cao đất dày, nhưng lại phát hiện ra mình thực sự không thể di chuyển được. Anh ta dùng sức giãy giụa, vận lực toàn thân, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn không thể động đậy. Vạn Thi Thi nhìn cô gái đi tới trước mặt mình, nhẹ nhàng vẽ một cái, sợi dây thừng mà cô ấy không thể tránh được trong nháy mắt bị bung ra giống như bột mì. Cô gái dịu dàng nói với cô ấy:
"Chờ tôi ở đây, cảnh sát sẽ đến ngay lập tức."
Nói xong cô nhanh chóng chạy về phía rừng rậm.
Mà người đàn ông bên cạnh Vạn Thi Thi vẻ mặt hoảng sợ mắng: "Rốt cuộc cô đã làm gì tôi rồi? Con đàn bà thối mau buông tôi ra!"
Có vẻ như anh ta đã dùng rất nhiều sức giãy giụa, gân xanh trên huyệt thái dương cũng nổi lên, nhưng toàn bộ cơ thể lại không thể di chuyển một chút nào. Vạn Thi Thi ngơ ngác nhìn bàn tay lỏng lẻo của mình, cũng không thể động đậy, hoàn toàn không biết cô gái kia đã làm như thế nào. Tuy nhiên, cô ấy nhớ tới lời của cô gái, chờ ở đây, cảnh sát sẽ đến.
Chuyện làm cho cô ấy kinh ngạc hơn còn ở phía sau, không đến mấy phút, cô gái lại trở vê, không biết dùng biện pháp gì, dùng dây mây trói ba người đàn ông thành một chuỗi, dắt đến mảnh đất trống nơi cô ấy ở, ba người đàn ông la mắng cả một đoạn đường, cuối cùng không thể không ngoan ngoãn đi theo, đứng im trên bãi đất trống, giống như người đàn ông đã mua cô ấy, không thể di chuyển được dù chỉ một chút.
Ba người phụ nữ đi theo phía sau cũng kinh ngạc như cô ấy, ác ma tra tấn các cô, khiến bọn họ không thể phản kháng lại bị một cô gái gầy yếu thu phục, còn nói với các cô rằng, đi cùng cô ấy, cảnh sát sẽ lập tức tới cứu các cô. Có hy vọng được cứu, vẻ mặt như chết lặng của ba người phụ nữ dần thả lỏng, thậm chí có một tia hiếu kỳ.
"Rốt cuộc cô ấy là ai... Thật tuyệt vời!"
Trong khi họ đang nghi ngờ, có một số người đàn ông đi tới từ phía cuối con đường, sáu người trong số họ mặc quần áo và giày da, sáu người khác thì mặc đồng phục cảnh sát.
Mấy cảnh sát nhìn những người đàn ông bị trói tại chỗ tức giận mắng mỏ nhưng không thể nhúc nhích, lại nhìn mấy người phụ nữ bên cạnh rõ ràng là bị lừa bán, sợ ngây người. "Cái này... Chuyện gì đang xảy ra ở đây, ai đã làm vậy?"Một lúc lâu sau mới có một cảnh sát địa phương hỏi.
"Thế mà cũng cần phải nói, đương nhiên là Lục đại sư của chúng ta, nếu không thì còn ai có thể làm được!" Vệ sĩ kiêu ngạo nói.
Lục đại sư...
Mấy cảnh sát ngẫm lại vừa rồi cô gái nhỏ chỉ tiện tay chỉ một ngón đã làm cho lão nông không thể động đậy, lại nhìn những người đàn ông này cũng giống như vậy, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, cô gái kia, thật sự là cao nhân! Bốn người phụ nữ bị lừa bán, vừa nhìn thấy cảnh sát, nhất thời kích động vây quanh, nói mình bị lừa bán, cầu xin đồng chí cảnh sát nhất định phải dẫn bọn họ ra ngoài. Mà những người đàn ông bên cạnh không thể động đậy kích động hô, có người nói mấy người phụ nữ này bị bệnh thần kinh, bảo cảnh sát không cần tin lời của bọn họ, có người nói không ai được phép mang vợ hắn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận